Bà chủ cực phẩm của tôi

Chương 38: Buôn bán đắt hàng

Sau khi Lâm Húc Dương xử lý xong một nồi khoai tây, liền mang một thùng khoai tây đã gọt sẵn đến bãi đỗ xe.
 
Người đàn ông này thở phào nhẹ nhõm khi thấy xe ba gác vẫn đậu ở bãi đỗ xe.
 
Bỏ đồ vào trong, sau khi chắc chắn không lấy thiếu, Lâm Húc Dương lái xe ba gác rời khỏi khu chung cư.
 
Có thể là quá sớm, lúc Lâm Húc Dương ra khỏi nhà chỉ thấy người người bận rộn, có vài người đi đường thấy anh nhìn chằm chằm vào xe bán hàng, chỉ lướt qua chứ không có ý dừng lại mua.
 
Điều này khiến Lâm Húc Dương hơi sốt ruột, liền đến chỗ đông người hét lớn: “Khoai tây, mì lạnh, năm đồng một bát, cực kỳ ngon!”
 
Với tiếng rao bán này thực sự đã đem đơn hàng đầu tiên cho Lâm Húc Dương.
 
Một thanh niên trẻ tầm hơn hai mươi tuổi đi đến chỗ Lâm Húc Dương: “Ông chủ, cho một bát khoai tây!”
 
“Được, xong ngay đây, có cho ớt không?”
 
Lâm Húc Dương liền mỉm cười, xuống xe, bước ra phía sau xe để chuẩn bị.
 
“Cứ cho bình thường là được, làm nhanh lên!”
 
Người thanh niên đó thúc giục một câu.
 
“Có ngay đây, đợi một chút!”
 
Nói xong Lâm Húc Dương liền làm nhanh tay hơn, may mà anh đã chiên sẵn một ít khoai tây, chỉ cần trộn rau nữa là xong.
 
Nêm gia vị theo kinh nghiệm của bản thân, lần lượt bỏ vào trong bát, sau đó đổ bát khoai tây đầy vào, tay cầm thìa quấy lên, một lúc sau, bát khoai tây trộn đã đến tay người thanh niên.
 
Lâm Húc Dương lấy năm đồng của người thanh niên, trong lòng thấy hơi xúc động, đây là đơn hàng đầu tiên của anh.
 
Người thanh niên cầm khoai tây rồi đi, Lâm Húc Dương không kiềm chế nổi liền hét một câu: “Người anh em, mùi vị thế nào?”
 
Người thanh niên ngây người ra, vốn dĩ định lát nữa mới ăn, nhưng rồi cũng gắp một miếng nếm thử.
 
Không ngờ rằng không ăn thì không sao, vừa ăn xong mắt liền sáng lên.
 
“Mùi vị được đấy! Đã lâu rồi tôi không được ăn khoai tây trộn ngon thế này!”
 
Người thanh niên tấm tắc khen, ăn liên tục.
 
“Cảm ơn, cậu thấy ngon là được!”
 
Lâm Húc Dương vui vẻ gật đầu.
 
“Thế này đi, ông chủ, cho tôi một bát nữa, mùi vị không tồi, mặc dù bát này của anh rất nhiều, nhưng có thể vẫn không đủ để tôi ăn, nếu bạn tôi đến, tôi cũng sẽ cho cậu ấy nếm thử!”
 
Nói xong người thanh niên lại móc ra năm đồng.
 
“Được, cậu đợi một lát!!”
 
Chưa gì đã có khách quen đem lại sự tự tin rất lớn cho Lâm Húc Dương, anh vội vàng trộn một bát nữa cho người thanh niên, đồng thời đựng vào trong túi.
 
“Ông chủ, ngày nào anh cũng bán ở đây sao?”
 
Trước khi đi người thanh niên hỏi một câu.
 
“Tôi bán khắp nơi, thi thoảng sẽ đến chỗ này!”
 
Lâm Húc Dương nghĩ một lúc rồi đáp.
 
“Có chỗ cố định không? Lần sau muốn ăn tôi chỉ cần đến thẳng chỗ đó!”
 
Người thanh niên hỏi tiếp.
 
“Chỗ bán cố định? Tạm thời chưa có, có điều phía trước con đường này có một trường học, nhiều lúc tôi sẽ bán ở đó vào buổi trưa!”
 
Lâm Húc Dương đã sớm vạch ra đường đi, buổi trưa tan học sẽ có nhiều học sinh mua đồ ăn, để không cướp mối làm ăn của ông chủ lần trước, Lâm Húc Dương đi xa hơn một chút.
 
“Ừ, tôi biết rồi!”
 
Người thanh niên gật đầu rồi rời đi.
 
Lâm Húc Dương kiếm được mười đồng, anh cảm thấy rất vui, nhưng điều vui hơn đó là người khác khen món khoai tây trộn của anh, chỉ cần ngày càng nhiều người khen ngon, bản thân không lo không buôn bán được.
 
Tiếp tục lái xe về phía trước, lúc đi đến một cửa hàng tạp hóa, Lâm Húc Dương nhìn thấy cái loa liền quyết định đến mua.
 
Tìm một nơi yên tĩnh ghi âm một đoạn, chiếc loa bắt đầu phát ra tiếng: “Khoai tây trộn, mì lạnh, mùi vị thơm ngon, suất ăn vừa đủ!”
 
Mặc dù câu nói này có vẻ LOW, nhưng nghe rất chân thật.
 
Lâm Húc Dương nghĩ rằng, muốn buôn bán tốt, phóng đại nội dung lên một chút, đến lúc đó bán bánh bột lọc, mì lạnh, phở lạnh, khoai tây trộn……
 
Nhờ tiếng của cái loa này cũng giúp Lâm Húc Dương thu hút nhiều người hơn.
 
Lúc gần trưa, Lâm Húc Dương đã bán được 20 bát, trong túi có hơn 100 tệ, trong lòng cảm thấy sung sướng.
 
Nhìn thời gian, Lâm Húc Dương nghe thấy một trường cấp hai gần đó sắp đến giờ tan học.
 
Lâm Húc Dương thấy xung quanh, trước cổng trường đã có rất nhiều người bán rong, thấy Lâm Húc Dương xuất hiện họ chỉ nhìn chứ không nói gì.
 
Một lúc sau chuông tan học reo lên, giống như vang lên kèn lệnh tác chiến.
 
Đám học sinh lít nhít bước ra cổng, một vài bảo vệ của trường cũng xuất hiện ở con đường lân cận.
 
Lúc gần trưa, nhiều học sinh cảm thấy đói, quả nhiên sau khi nhìn thấy các quầy bán hàng rong xung quanh nhiều người đã đến mua.
 
“Ông chủ, cho một suất khoai tây!”
 
Khách đầu tiên ở cổng trường đến mua đồ của Lâm Húc Dương là một cô bé, trông rất lanh lợi.
 
Lâm Húc Dương đã chuẩn bị sẵn hai nồi khoai tây để bán trước cổng trường.
 
“Có cho ớt không?”
 
Lâm Húc Dương hỏi như thường lệ.
 
“Cho một ít, cho nhiều giấm!!”
 
Cô bé đáp.
 
Lâm Húc Dương gật đầu trộn một bát theo khẩu vị của Phương Thanh Di.
 
Cô bé đưa tiền, lúc nhận khoai tây liền ngây người ra.
 
“Sao thế?”
 
Lâm Húc Dương hỏi.
 
“Không có gì, chỉ cảm thấy hơi nhiều, ông chủ tốt thật đấy!”
 
Cô bé cười rồi nói.
 
“Vậy sau này đến mua thường xuyên là được rồi!”
 
Lâm Húc Dương cười rồi nói.
 
“Ừm…… ngon thật đấy! Yên tâm đi, chắc chắn lần sau cháu sẽ mua tiếp!”
 
Cô bé vui vẻ nói rồi đưa một tệ.
 
“Tiểu Vũ mua khoai tây hả, mời bọn mình ăn đi?”
 
Lúc này hai cô bé cũng chạy đến.
 
“Tự mua đi, mình làm gì có tiền, có điều các cậu có thể thử trước, khoai tây của quán này ngon cực!”
 
Cô bé tên Tiểu Vũ đưa khoai tây vừa mua cho hai người bạn thử.
 
“Ngon thật đấy! Ông chủ cho một bát!”
 
“Em cũng mua một bát!”
 
Lập tức Lâm Húc Dương lại bán được hai bát.
 
Dường như thấy chỗ Lâm Húc Dương bán đắt hàng, đã thu hút đám đông, lại có thêm vài vị khách nữa, có điều toàn là nữ.
 
“Ông chủ, anh đẹp trai thật đấy!”
 
Thấy Lâm Húc Dương đang bận, một cô gái cười nói.
 
“Haha, cảm ơn, đẹp trai không quan trọng, quan trọng mọi người thấy khoai tây của tôi ngon là được rồi!”
 
Được người khác khen, Lâm Húc Dương vô cùng đắc ý.
 
“Đương nhiên là ngon rồi, em đã ăn hết khoai tây ở cổng trường rồi, em thấy quán của anh là ngon nhất, sau này anh thường xuyên bán ở đây đi, em sẽ kêu bạn tới mua!”
 
Một cô bé nghiêm túc nói.
 
“Vậy thì cảm ơn nhé, sau này có nhiều khách, anh sẽ mời các em ăn miễn phí!”
 
Lâm Húc Dương cũng hào phóng nói.
 
“Chúng em cảm ơn! Có điều khoai tây của anh nhiều thật đấy! Các quán khác nhiều nhất cũng chỉ bằng hai phần ba của anh! Ông chủ bán có tâm quá!”
 
Cô bé nhận xét.
 
“Hahaha, các em thích là được! Đi từ từ nhé!”
 
Lâm Húc Dương bán hàng rất vui vẻ.
 
Bởi vì đẹp trai, có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp đến mua, ít nhiều cũng có vài nam sinh bị thu hút bởi các bạn gái nên cũng đến mua.
 
Suất ăn vừa đủ, mùi vị ngon, đây dường như là nhận xét chung của các bạn học sinh xung quanh.
 
Điều này khiến hai nồi khoai tây mà Lâm Húc Dương chuẩn bị trước nhanh chóng bán hết, phải chiên thêm.
 
Tầm nửa tiếng sau, học sinh đã đi vãn rồi, Lâm Húc Dương mới được nghỉ ngơi một lúc.
 
Lôi tiền ra xem, hơn 300 tệ, tính kỹ lại, một buổi trưa Lâm Húc Dương đã bán hơn 60 bát.
 
Theo tính toán của Lâm Húc Dương, hôm nay bán được 100 bát là thành công, bây giờ đã thành công được một nửa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 572 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status