Bà chủ cực phẩm của tôi

Chương 40: Xe bán hàng

Người quản lý đô thị kia hút một điếu thuốc, hình như suy nghĩ một lúc rồi lạnh nhạt nói: “Bây giờ quản lý đô thị rất nghiêm, mấy quán bán hàng rong không có giấy phép là đối tượng bị xử phạt nghiêm trọng, nếu xe ba gác bán khoai tây của cậu may mắn không bị ai thấy thì không ai làm gì cả, nếu xui xẻo bị bắt gặp thì nhất định sẽ lôi xe của cậu đi, biện pháp tốt nhất là tự mình mở cửa hàng, làm đầy đủ các loại giấy tờ chứng nhận!”
“Anh à, cái này tôi biết, nhưng mà tôi chỉ là buôn bán nhỏ, nếu tôi mà có tiền thuê cửa hàng thì cần gì phải chạy xe gác đi bán hàng chứ!”
Lâm Húc Dương ngoài miệng nói thế, trong lòng lại có chút oán trách, nếu thuê cửa hàng để đi bán khoai tây, vậy thì tiền vốn rất cao.
“Chuyện này tôi cũng hiểu, bây giờ ở rất nhiều chỗ thuê quầy hàng tạm thời, nghe nói cái quảng trường âm nhạc ở gần đây đang chuẩn bị tăng thêm mấy cái quầy hàng tạm thời nữa đó, cậu có thể thử xem có thể xin được một cái hay không! Bên đó cũng nhiều người, cố định quầy hàng rồi buôn bán cũng tốt hơn! Giá của quầy hàng tạm thời cũng không quá mắc!”
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Anh à, anh thật sự là người tốt! Tin tức này chắc chỉ nội bộ mới biết đúng không?”
Nghe được tin tức này, Lâm Húc Dương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, anh không ngờ vị quản lý đô thị này sẽ nói cho anh biết.
“Không có việc gì, đều chỉ là phận dân đen thôi, nếu các cậu có thể làm theo những gì quản lý đô thị nói, chúng tôi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, suốt ngày ồn ào cãi cọ với các cậu thì cuộc sống của tôi cũng chẳng thoải mái gì, tôi thấy nhóc con cậu cũng khá hiền lành, mới nói cho cậu biết.”
Anh quản lý đô thị cười, giơ tay lên.
“Anh à, anh chờ một lát, tôi quay lại ngay…”
Lâm Húc Dương nghe xong thì chạy nhanh đến cửa hàng tạp hóa gần đó mua hai gói thuốc lá Trung Hoa, tin tức này rất quan trọng đối với anh, làm người phải phúc hậu một chút, đương nhiên cũng phải biết bày tỏ thành ý.
“Anh à, cảm ơn nhiều, tin tức này thật sự rất quan trọng đối với tôi, tôi đúng là đang định tìm một chỗ yên tâm buôn bán, đây là chút lòng thành!”
Lâm Húc Dương nhét gói thuốc vào túi của anh quản lý đô thị.
Anh quản lý đô thị giả bộ từ chối, một lúc sau cười nhận lấy.
“Được rồi, cậu nhanh chóng giành thời gian đi làm đi, tôi còn phải dạo mấy chỗ khác nữa, lúc quay về đừng để tôi thấy cậu còn ở đây nữa đó!”
Quản lý đô thị cười nói, sau đó lắc lư rời đi.
Lâm Húc Dương nhìn đống khoai tây còn sót lại của mình, rồi lại nhìn sắc trời, trong lòng tính toán chắc chỗ quản lý đô thị cũng sắp tan ca rồi, bây giờ anh có lại đó làm thủ tục cũng không kịp nữa, vẫn nên bán xong hết khoai tây ngày hôm nay đi, ngày mai đi hỏi thăm cụ thể chuyện này, thuận tiện mua thêm một đống khoai tây khác về.
Nghĩ đến quảng trường âm nhạc mà người quản lý đô thị mới nói, Lâm Húc Dương đạp xe đến đó, lợi dùng chút khoai tây còn sót lại này, anh cũng nhìn thử xem việc buôn bán ở bên này như thế nào.
Đi vào quảng trường âm nhạc, Lâm Húc Dương nhìn điều kiện xung quanh, sau lưng có một công viên nhỏ, tuy đã gần đến giờ ăn tối nhưng loáng thoáng vẫn có không ít người dẫn theo con nít ra ngoài đi dạo.
Trái phải có hai tòa văn phòng cao cấp, chắc người làm việc ở đây cũng không ít, thỉnh thoảng bên đường sẽ có một số cửa tiệm khác, nhưng mà quán ăn lại ít hơn nhiều.
Bên cạnh quảng trường âm nhạc có một dãy các xe bán hàng tạm thời, buôn bán cũng khá tốt, trước mỗi xe bán hàng đều có nhiều hoặc ít người đến xếp hàng mua đồ.
Xe buôn bán đắt khách nhất là một xe bán những đồ ăn vặt chiên, mấy chỗ ngồi phía sau xe gần như đều chật kín người.
Nhìn số người thế này, Lâm Húc Dương cũng cảm thấy chắc chắn lượng người ở đây cũng không ít, còn đang tự hỏi thì đã có người lại mua khoai tây rồi.
Buôn bán quan trọng hơn, Lâm Húc Dương nhanh chóng làm xong khoai tây mà khách gọi.
Nếu bày quán ở chỗ này thì chính là kiểu buôn bán ôm cây đợi thỏ, tuy không bán nhanh bằng kiểu bán hàng lưu động, nhưng mà cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, chủ yếu là không sợ sẽ có quản lý đô thị đuổi đi.
Nhớ đến tin tức quản lý đô thị vừa nói lúc nãy, Lâm Húc Dương càng thấy động lòng, rất muốn mở một xe bán khoai tây ở đây, nếu như vậy thì đồ đạc của anh cũng có chỗ để, không đến mức làm phiền Phương Thanh Di.
Chỉ là Lâm Húc Dương vẫn chưa rõ lắm, rốt cuộc xử lý thủ tục thuê xe bán hàng cần tốn bao nhiêu tiền.
Nếu như thật sự muốn làm, vậy chẳng lại phải tìm Phương Thanh Di mượn tiền nữa ư?
Hay là đi đánh du kích thêm một thời gian nữa? Đợi đến khi mình kiếm đủ tiền rồi mở một xe bán hàng thì sao? Nhưng mà làm vậy có còn kịp không?
Kệ đi, trước hết bán xong vụ làm ăn hôm nay đã, ngày mai đi nhờ người tư vấn là được rồi.
Sắp đến giờ tan tầm, lượng người đi đường cũng nhiều hơn.
Có lẽ cũng vì tan ca, đến giờ vẫn chưa có quản lý đô thị tuần tra xua đuổi mấy quán bán hàng nhỏ.
Thỉnh thoảng cũng có một số người bán hàng rong khác tới đây dừng lại buôn bán.
Lâm Húc Dương để ý có một số ông chủ xe bán hàng nhìn mấy người bán hàng rong bằng ánh mắt không mấy tốt đẹp.
Mặc dù lượng người ở đây rất nhiều, nhưng Lâm Húc Dương cũng không buôn bán tốt như tưởng tượng.
Có lẽ là vì nơi này có mấy xe bán hàng cố định, có rất nhiều người trực tiếp đi mua ở mấy xe bán hàng kia, rất ít người đến chỗ bán hàng rong.
Bây giờ đã gần bảy giờ, gần mười cân khoai tây còn dư lại của Lâm Húc Dương vẫn chưa bán hết.
Có lẽ là vì không muốn đoạt mối buôn bán của mấy xe bán hàng kia, cũng có lẽ là Lâm Húc Dương muốn bán hết nhanh để còn về nhà, anh lại đạp xe ba gác đi khắp hang cùng ngõ hẻm để bán dạo, làm như vậy khiến cho mười cân khoai tây còn lại nhanh chóng bán hết.
Khoai tây chuẩn bị cho ngày hôm nay đã bán xong hết, trong túi của Lâm Húc Dương có hơn tám trăm đồng, anh khẽ hát một bài, vui vẻ trong lòng chạy về khu chung cư.
Đây cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp, làm việc nhẹ nhàng hơn khuân vác, kiếm lời hơn tám trăm đồng, Lâm Húc Dương vô cùng tự tin đối với việc buôn bán sau này.
Lúc trở về chung cư lại tặng cho bảo vệ thuốc lá lần nữa, mới vừa đậu xe vào bãi đỗ xe thì di động vang lên.
Cầm lên thì thấy là Phương Thanh Di gọi đến.
“Alô? Có việc gì thế?”
Lâm Húc Dương nghe máy hỏi.
“Cậu ở đâu vậy? Có chuyện gì không? Sao đến giờ này còn chưa về nữa?”
Giọng nói của Phương Thanh Di có hơi sốt ruột.
Lâm Húc Dương ấm áp trong lòng, xem ra người phụ nữ này đang lo lắng cho anh.
“Yên tâm, tôi không có việc gì, đang ở dưới lầu, tôi bán xong hết khoai tây mới về, đang lên lầu đây!”
Lâm Húc Dương cười trả lời.
“À!”
Phương Thanh Di nói rồi lập tức cúp điện thoại.
Đi thang máy lên nhà, tuy vẻ mặt Lâm Húc Dương rất mệt mỏi, nhưng đôi mắt của anh lại lóe lên vẻ hưng phấn.
“Tôi về rồi đây!”
Lâm Húc Dương vào nhà rồi hô một câu.
“Sao cậu vẫn cứ đi ra ngoài thế, không lẽ cậu không biết Đặng Hạo đang định tìm cậu kiếm chuyện hay sao hả? Cậu không lo lắng chút nào à?”
Phương Thanh Di oán trách nói.
“Không ra ngoài thì làm sao mà kiếm được tiền, cô đoán xem hôm nay tôi bán được bao nhiêu khoai tây? Kiếm được bao nhiêu tiền lời?”
Mặt Lâm Húc Dương vô cùng hưng phấn.
“Tôi không có hứng thú muốn biết cậu kiếm được bao nhiêu tiền, tôi chỉ biết bây giờ cậu đi ra ngoài, nếu như bị Đặng Hạo bắt được thì chẳng phải việc tốt lành gì!”
Phương Thanh Di lạnh lùng trả lời.
“Yên tâm đi, trừ khi ông ta cho người theo dõi tôi, nếu không làm sao có thể trùng hợp đến mức gặp nhau được chứ, tôi biết là cô quan tâm tôi! Nhưng yên tâm đi, đoán thử xem, hôm này tôi kiếm được bao nhiêu tiền.”
Lâm Húc Dương xua tay không chút để ý trả lời, đồng thời cũng rất chờ mong để cho Phương Thanh Di biết được năng lực kiếm tiền của anh.
“Sao cậu biết ông ta không có cho người theo dõi cậu chứ? Tôi cũng không phải quan tâm cậu, tôi chỉ sợ cậu có chuyện rồi không ai trả nợ cho tôi!”
Phương Thanh Di vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận rằng cô quan tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 572 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status