Búp bê sữa của Diệp thiếu gia

Chương 69


Sáng sớm hôm sau Ba Tô Mẹ Tô lại phăm phăm chạy tới tiếp. Từ lúc hai người biết được Diệp Mạnh Giác là con của họ thì chưa lúc nào có được một giấc ngủ an ổn. Năm đó, việc đứa con sớm chết yểu vẫn là nỗi đau sâu sắc trong lòng họ, mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều thổn thức khôn nguôi. Bây giờ bất ngờ biết được đứa bé năm xưa vẫn còn sống trên nhân thế thì họ vừa khiếp sợ vừa vui mừng, suốt hai ngày qua vẫn còn chìm nổi trong trạng thái phấn khởi kích động, nên chỉ ngủ được giấc ngắn là tỉnh lại.

Diệp Mạnh Giác đã cho người moi được chân tướng của sự việc từ Dương Anh. Thì ra đứa bé chết non kia thật ra là của Lý Hoa Quyên, chẳng qua lúc đó Vương Khải vì lập mưu muốn đoạt gia sản Diệp gia, hơn nữa cũng muốn củng cố mối quan hệ với Lý Hoa Quyên, nên đã tráo đổi đứa con của Tô gia về thay thế, mà tất cả những chuyện này đều bị người mà Dương Anh cử ra theo dõi nhìn thấy rõ ràng từ đầu đến cuối.

Khi gặp lại Ba Tô Mẹ Tô thì Diệp Mạnh Giác đã không còn cảm giác hoảng hốt cùng bất lực như hôm qua, tuy nhiên thái độ biển hiện không phải rất nóng lòng thân thiết, nhưng cũng không còn cứng nhắc nữa. Dù sao họ cũng là cha mẹ ruột của anh, hai ông bà lại đang kích động như vậy, anh cũng không nhẫn tâm làm cho bọn họ thất vọng.

Hàn huyên cho tới trưa, Diệp Tư muốn nấu rồi ăn cơm trưa tại nhà, nhưng vừa ngồi vào bàn cơm thì Diệp Quân lại thình lình tới đây.

Toàn bộ những người đang ngồi trong phòng khi nhìn thấy Diệp Quân tiến vào thì ai nấy đều thoáng có biểu hiện xấu hổ, tình huống hiện tại có vẻ kỳ lạ làm sao.

Hai ngày trước Diệp Tư đã được Diệp Mạnh Giác cho biết chuyện cô là huyết mạch chân chính của Diệp gia, tuy nhiên, vì Diệp Quân chưa tới tìm cô, cô cũng tạm thời không có bất kỳ hành động gì. Tình cảm của cô đối với ông lúc này thật vô cùng phức tạp, vừa oán giận mà cũng thấy thương.

Theo tình huống hiện tại, cô biết chỉ có cô mới có thể phá vỡ được cục diện bế tắc ngượng ngùng lúc này, liền đứng dậy lách qua người Diệp Mạnh Giác đi đến kéo tay Diệp Quân, dáng vẻ như đứa cháu bé bỏng trong nhà, ngọt ngào gọi ông một tiếng.

Cô vừa gọi xong khỏi miệng thì lập tức sự chú ý của người đều dời đi, không khí vốn đang xấu hổ liền biến mất không còn khi mọi người bắt đầu nói chuyện với nhau.

Bữa cơm trưa hôm nay có thể gọi là vui vẻ, đến cuối cùng, Diệp Quân bỗng dưng lại trở nên tinh quái, ông nhìn Diệp Mạnh Giác nói: “Cái này hơi phiền đây, làm con ta hơn ba mươi năm, từ giờ về sau có lẽ phải sửa miệng rồi.”

Diệp Mạnh Giác bất giác thốt lên một tiếng “Ba” xong, Diệp Tư ngồi bên cạnh lập tức che miệng cười anh.

Ba Tô lại nhìn anh bằng vẻ mặt mong chờ.

Tới giờ cơm chiều, Ba Tô Mẹ Tô đứng dậy chuẩn bị cáo từ, Diệp Tư làm gì chịu như vậy, liền vội vàng kéo hai người lại, Diệp Quân cũng nói ông lão như ông ở nhà một mình rất buồn, thật sự muốn mời Ba Tô ở lại ngồi nói chuyện phiếm với ông.

Tô Mân Ngôn ngồi một bên nhỏ giọng gà bài cho Diệp Tư, Ba Tô cũng là một tay chơi cờ đó.

Biết được tin này, Diệp Tư lập tức chạy vào thư phòng lôi ra một hộp cờ vây. Hai ông già liền lập tức ngồi vào chém giết hăng hái, Tô Mân Ngôn và Diệp Mạnh Giác ngồi tán gẫu dười trời đất vui vẻ, Diệp Tư sà đến bên cạnh Mẹ Tô nói chuyện phiếm, không khí trong nhà thật sự vui vẻ hòa thuận ấm áp.

Ba Tô vừa mới về hưu, còn Mẹ Tô phải qua một năm nữa. Tuy nhiên, vì muốn quay lại đây sum họp cùng Diệp Mạnh Giác, Mẹ Tô đã làm đơn với trường, xin nghỉ hưu sớm, thu dọn đồ đạc trong nhà một chút, rồi gửi chuyên chở tới đây.

Diệp Tư nhanh tay lẹ chân thu xếp cho Ba Tô Mẹ Tô vào ở chung trong biệt thự của cô và chú, nhưng sau khi nhìn gương mặt không tình nguyện của Diệp Mạnh Giác thì cuối cùng Diệp Tư đành phải nhượng bộ, tìm mua một căn biệt thự cách nhà cô không xa, sắp xếp cho Ba Tô Mẹ Tô vào ở.

Diệp Tư vốn nghĩ Diệp Mạnh Giác còn chưa thích ứng với cha mẹ và em trai mới của mình, mãi đến khi Diệp Mạnh Giác ôm cô dưới thân, đầu đầy mồ hôi không ngừng đẩy đưa, cô mới đột nhiên hiểu được. Chắc hẳn là Diệp Mạnh Giác sợ Ba Tô Mẹ Tô ở đây thì anh không thể tự tiện ân ái với cô bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào rồi. Với lại, lần nào anh cũng ôm cô rồi vuốt ve kích thích, dỗ cô kêu lớn tiếng lên. Có lần cô không chịu, anh liền thay đổi biện pháp để ép buộc cô, khiến cô phải tự mình tìm đường đến, đến mức không thể khống chế mà thét chói tai anh mới cảm thấy mỹ mãn.

Thói quen xấu xí! Tuyệt đối là thói quen xấu xí. Tuy nhiên, có vẻ thói quen xấu xí như vậy của chú cũng vô cùng tốt, mỗi lần cô đều được anh yêu đến chết đi sống lại, cảm giác này, ừm, cũng không tệ.

Đang nằm trong lòng Diệp Mạnh Giác, Diệp Tư đỏ mặt khi nghĩ thế, càng nghĩ càng mắc cười, nhịn không được liền xì cười ra.

Diệp Mạnh Giác một tay ôm cô, tay kia thì đặt ở trước ngực cô, nắm một viên trôi nước trắng nõn nhè nhẹ xoa nắn, nghe Diệp Tư nằm trong lòng anh phì cười thì tò mò hỏi: “Cười gì vậy?”

Diệp Tư lắc đầu, ngu sao mà nói cho anh biết, cô thật thích được anh yêu mà.

Diệp Mạnh Giác cũng không truy vấn tiếp mà chỉ nhẹ hôn lên đỉnh đầu của cô, “Bé cưng ngốc.”

Diệp Tư ngọt ngào nghĩ, cô mà ngốc á, ngốc thì làm sao có thể dụ một người như chú nhào tới được? Cả đời này cô cũng sẽ chẳng gặp được ai yêu thương cô bằng chú cả.

Cuối cùng cũng đã đến ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Diệp Tư. Sáng sớm hôm nay, Diệp Tư còn đang ngủ mơ mơ màng màng thì chợt nghe tiếng chân của Diệp Mạnh Giác rón rén đi lại trong phòng, cô rầm rì hỏi: “Chú, sao dậy sớm vậy?”

Diệp Mạnh Giác nghe thấy cô tỉnh lại vội chạy nhanh qua, tém kín chăn cho cô, rồi vỗ nhè nhẹ lên lưng cô như dỗ em bé, miệng thì thầm: “Ầu ơi, bé cưng bé ngủ cho ngoan, ngoan ngoãn ngủ nhiều, sẽ được dài cao.”

Khóe miệng Diệp Tư cong lên, nhưng vẫn không chống cự nổi con sâu ngủ, lại chìm vào mộng đẹp.

Khi tỉnh lại lần nữa, Diệp Tư lập tức chấn động. Không biết cô đã bị Diệp Mạnh Giác thay xong quần áo từ lúc nào, giờ đang trên xe, nằm trong lòng anh.

Diệp Mạnh Giác thấy cô đã tỉnh, trong ánh mắt hiện lên ý cười dày đặc, “Bé cưng tỉnh lại rồi hả? Mau, chúng ta xuống xe đi lĩnh chứng nhận.”

Diệp Tư chả hiểu mô tê gì liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn xong liền không nén được nhướn cao mày. Xe đang dừng trước cổng Cục Dân Chính kia kìa. Hơn nữa, thật rõ ràng là Cục Dân Chính lúc này có vẻ như còn chưa tới giờ mở cửa hành chính.

Khóe miệng Diệp Tư xệ xuống, “Chú à, sao mới sáng sớm mà chú đã kéo người ta tới đây vậy? Còn chưa tới giờ làm mà?”

“Sắp mở cửa bất cứ lúc nào rồi đấy.” Diệp Mạnh Giác nói.

“Nhưng mà người ta hình như chưa tới tuổi pháp định.” Diệp Tư nghi hoặc.

Diệp Mạnh Giác ra vẻ nghiêm trang: “Hôm nay là sinh nhật bé cưng đó, bé cưng.”

Diệp Tư nghĩ nghĩ, đúng là như vậy thật, cô kìm lòng không được cười phì lên, “Chú à, đây là quà tặng sinh nhật của người ta đó hả?” cô xoay người ôm lấy cổ Diệp Mạnh Giác, nghịch ngợm hỏi.

“Một trong số đó!” Diệp Mạnh Giác nói, “Tỉnh rồi thì chúng ta cũng nên nhanh chóng xuống xe đi, đầu tiên là đăng ký kết hôn, sau đó còn có những tiết mục khác nữa.”

Diệp Mạnh Giác nói xong xuống xe trước, bước sang cửa xe bên phía Diệp Tư, mở cửa xe ra, ôm gọn cô mang ra ngoài.

Lúc này là giờ cao điểm đi làm, người qua lại trên đường rất nhiều, khi nhìn thấy một người đàn ông cao to đẹp trai ôm một cô gái nhỏ xinh từ trong chiếc xe Lincoln dài ra, ai cũng không nén được quay lại nhìn vài lần.

Mặt Diệp Tư lập tức cháy đỏ, cô vỗ vào sau lưng Diệp Mạnh Giác kêu lên: “Chú, mau buông người ta xuống, người ta nhìn kìa.”

Diệp Mạnh Giác hoàn toàn mặc kệ kháng nghị của cô, ha ha cười nhẹ, bước chân nhanh chóng tiến về cổng Cục Dân Chính.

Người đi đường phát ra từng đợt tiếng thán phục. Cô gái trẻ mặc váy trắng buông rũ thướt tha, đuôi váy được ngọn gió thổi qua bay bay nhẹ nhàng trông rất đẹp mắt.

Thấy kháng nghị không hiệu quả, Diệp Tư chỉ đành tựa đầu vào lòng Diệp Mạnh Giác, ý muốn trốn khỏi ánh mắt mọi người. Tuy nhiên, một điều thật hiển nhiên là không có ích lợi gì.

Toàn bộ quá trình làm thủ tục, cô vẫn bềnh bồng lờ mờ, mãi đến khi cầm được chứng nhận đỏ như lửa trong tay rồi, Diệp Tư mới cẩn thận nghiên cứu nó trái phải một lúc, lúc đó mới ý thức được cô thật sự đã lấy chồng, lấy người chú mà nhiều năm qua cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm phải thuộc về anh cho bằng được.

Trên ảnh chụp, hai người đều cười đến ngọt ngào hạnh phúc, Diệp Tư nhìn kiểu nào cũng thấy nét mặt hai người bọn họ thật giống nhau, hay đây chính là tướng vợ chồng bền lâu như trong truyền thuyết?

Diệp Mạnh Giác dè dặt cẩn trọng cầm lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn trong tay Diệp Tư, gộp chung với cái của anh rồi cẩn thận cất kỹ vào trong bao thư. Xong rồi lại bồng Diệp Tư lên, đi ra ngoài.

Xe không chạy trên đường về nhà, mãi một lúc sau Diệp Tư mới nhận ra hình như xe đang chạy về hướng ra sân bay.

Diệp Mạnh Giác ngồi ngay ngắn thẳng tắp, Diệp Tư lúc này mới sực nhớ ra nên bắt đầu cẩn thận đánh giá anh. Hôm nay anh mặc một bộ tuxedo đen, bên trong là áo sơ mi trắng ủi cứng thẳng thớm sáng sủa. Tóc anh cũng được tỉ mỉ chải chuốt, vuốt keo dựng đứng. Nét mặt anh lúc này mang vẻ cẩn thận nghiêm túc, ánh mắt sâu lắng, nhưng khi quay sang Diệp Tư lại dịu dàng như nước.

“Chú” Diệp Tư kìm lòng không được nhỏ giọng kêu lên.

Diệp Mạnh Giác lập tức nắm lấy tay cô, đưa lên miệng hôn nhẹ, “Ngoan, hôm nay cứ giao cho chú.”

Diệp Tư gật đầu không chút do dự, “Dạ!”

Đúng là đi tới sân bay.

Tuy nhiên, điều bất ngờ chính là, Diệp Mạnh Giác nắm tay Diệp Tư đi vào một đường ống dẫn đặc thù, trực tiếp tiến vào trong sân bay, đi thẳng đến trước một phi cơ loại nhỏ. Diệp Tư không thể tin vào mắt mình, há to miệng ra, nhưng thậm chí ngay cả tiếng kêu kinh ngạc cũng không phát ra được, chỉ có thể mở to hai mắt ra mà nhìn, nhìn chiếc máy bay được sơn màu hồng phấn kia cùng với hai chữ ‘Niệm Tiêu’ trên thân máy bay, sau đó quay qua nhìn Diệp Mạnh Giác, một chữ cũng không thốt ra được.

Đã có nhân viên sân bay mở cửa cabin ra từ trước, Diệp Mạnh Giác lôi kéo Diệp Tư vẫn đang trợn mắt há hốc mồm lên máy bay.

Chuyện kế tiếp càng nằm ngoài dự đoán của Diệp Tư. Diệp Mạnh Giác trực tiếp kéo cô vào khoang điều khiển, sau khi cố định cô trên ghế phụ liền tự ngồi vào vị trí lái.

Diệp Tư thấy thế cuối cùng cũng mở miệng phát ra được tiếng nói đầu tiên sau khi nhìn thấy chiếc máy bay này, “Chú, chú biết lái?”

Ý cười nhảy nhót trong mắt Diệp Mạnh Giác, anh ngồi tại chỗ xoay người, nỗ lực chồm về phía cô hôn chụt lên má, “Bé cưng à, chú có học điều khiển máy bay từ rất lâu rồi. Trước giờ vẫn muốn tự mình mang bé cưng bay lượn trong không trung một phen. Thấy sao? Đây có phải là niềm vui bất ngờ hay không?”

Diệp Tư dừng sức gật mạnh đầu, “Ừ, thật bất ngờ.”

“Lần này là tặng quà cho bé cưng, về sau chú cũng sẽ dạy bé cưng lái máy bay như thế nào nhé.”

“Ừ ừ!” Diệp Tư gật đầu lia lịa, lái máy bay đó nha, thật kiêu hùng giật gân.

Máy bay vững vàng cất cánh, rồi từ độ cao 30 ngàn feet, máy bay màu hồng nhạt đáng yêu như một mũi tên xuyên qua tầng mây.

Trên không trung, Diệp Mạnh Giác lớn tiếng nói: “Cơ trưởng chuyến bay Diệp Mạnh Giác xin thông báo với hành khách Diệp Tư, hiện tại trời trong nắng đẹp, tâm trạng của Cơ trưởng cũng rất rất tốt. Mục đích của chuyến bay lần này là bất cứ địa điểm nào mà nữ vương ngài muốn. Ngoài ra, toàn bộ những thứ trên máy bay, bao gồm cả Cơ trưởng Diệp Mạnh Giác, cũng đều thuộc sở hữu riêng của hành khách Diệp Tư.”

Diệp Tư che miệng lại, trên mặt có một dòng nước mắt trong suốt âm ấm chảy xuống, nhưng trên miệng cô lại cười đến rực rỡ dị thường. Trong nỗi kích động lúc này, cô như trở vể thời điểm năm cô sáu tuổi, Khi đó toàn thân cô bẩn thìu dơ dáy ngồi trong một góc cô nhi viện, cũng chính người đàn ông này, giống vị thần trong truyện cổ tích, xuất hiện ở trước mặt cô. Từ đó về sau, tính mạng của cô và anh xoắn suýt thắt chặt lấy nhau, chập chững vấp váp, nghiêng ngả chao đảo.

Cho dù gặp phải bất cứ tình huống hay sự việc dạng gì, họ chưa bao giờ dao động, và trái tim của hai người cũng làm đúng y như thế, bởi vì họ biết, họ đã sớm hòa hợp thành một khối thống nhất, bất luận là ai, bất kể sự việc gì, cũng không thể tách hai người ra được.

Bao gồm luôn Diệp Mạnh Giác, trên máy bay toàn bộ đều là của Diệp Tư. Mà Diệp Tư, bao gồm luôn Diệp Mạnh Giác, có tất cả trong tay, chỉ của riêng mình cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status