Chàng rể siêu cấp

Chương 37: Tất cả là bị ngã



Gã béo bị đánh tới hấp hồi, đến bây giờ gã ta vẫn không hiểu được sao lại thế này, nhung gã biết, người thanh niên trước mặt này không phải là người mà gã có thể đắc tội được.

Thái độ của Lâm Dũng đối với cậu ta rất cung kính, việc này chứng minh cho việc địa vị của cậu ta còn cao hơn Lâm Dũng.

Chỉ tiếc lấy địa vị của gã béo cần bản không thể nào đoán được rốt cuộc Hàn Tam Thiên là ai.

Đương nhiên, gã ta cũng sẽ không nghĩ đến người đang ở trước mặt

gã là kẻ ở rể vô dụng của nhà họ Tô nổi tiếng khắp thành phố Thiên

Vân.

Trong phòng ăn, thấy Hàn Tam Thiên mãi vẫn chưa xuất hiện, Tô Nghênh Hạ gấp đến mức đứng dậm chân.

"Nghênh Hạ, mẹ cũng đã nói với con không nên tin Hàn Tam Thiên, cho dù là gọi xe thì cũng phải đến rồi, chắc chắn cậu ta trốn ở trong nhà, căn bản là không dám ra khỏi cửa, sao con có thể tin tưởng cậu ta được chứ?"

Tường Lam nói.

"Bởi vì mày tin tưởng một kẻ vô dụng, nên mới khiến tất cả chúng ta bị liên lụy." Tưởng Sinh không biết xấu hổ nói, rõ ràng chuyện này là vì anh ta mà

nên, nhưng anh ta lại đổ trách nhiệm lên đầu Tô Nghênh Hạ và Hàn

Tam Thiên

"Tưởng Lam, em mau nghĩ cách khác đi, con của anh bị thương nặng như vậy, sao có thể không đi bệnh viện được."

Tưởng Phong Quang lạnh lùng nói.

Nếu Lưu Hoa không phải còn cần vay tiền của Tưởng Lam thì bà ta đã bắt đầu khóc lóc om sòm từ lâu rồi, giọng điệu cũng coi như hiền lành nói:

"Tưởng Lam, chủng ta không thể nào đặt hy vọng trên người Hàn

Thiên được, nói thể nào thì em cũng là con dâu của nhà họ Tô, xảy ra chuyện này danh tiếng của nhà họ Tô cũng sẽ bị ảnh hưởng, em vẫn nên để nhà họ Tô ra mặt đi."

Tường Lam trừng mắt liếc Tô Quốc Diệu một cái, giọng nói lạnh lùng:

"Tô Quốc Diệu, ông còn không gọi điện thoại cho mẹ của ông đi?"

Tô Quốc Diệu thở dài, ông cũng không tin chuyện có thể nhở và được Hàn Tam Thiên, mặc kệ thế nào, chỉ có thể thử xem mà thôi.

"Để tôi thử xem."

Đúng lúc Tô Quốc Diệu móc điện thoại ra, cửa phòng bị đẩy ra.

Bọn họ còn tưởng gã béo kia đã quay trở lại, cả đảm người sợ đến mức gương mặt trắng bệch, Tưởng Sinh còn trốn ở phía sau Lưu Hoa.

Nhưng người đi vào cũng không phải gã béo, mà là Hàn Tam Thiên.

Ngay giây phút mà Tô Nghênh Hạ nhìn thấy Hàn Tam Thiên, đôi mắt ướt nhòe, đến rồi, rốt cuộc anh ấy cũng đến đây, anh ấy sẽ không khiến cho người khác phải thất vọng.

"Về nhà."

Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng nói.

Tô Nghênh Hạ gật đầu, đi đến bên cạnh anh.

"Về nhà cải gi cơ chứ, người của gã béo còn canh ở ngoài kia, mày có thể vào được, nên cũng nghĩ là mình cũng có thể ra ngoài được sao?"

Tưởng Sinh khinh thường nhin Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Tam Thiên cũng không liếc mắt nhìn anh ta một cái, nói với Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam:

"Bố, mẹ, chúng ta đi thôi."

Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu có chút ngơ ngác, nói đi là đi, có chuyện

Lúc bọn họ còn đang lo lắng, Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ cũng đã đi ra khỏi phòng ăn, hinh như không có ai ngăn cản, lúc này mới nửa tin nửa ngờ thỏ đầu ra.

Ngoài phòng ăn, gã béo và mấy tên đàn em củi đầu quỷ trên mặt đất,

khiến bọn họ phải tron tròn mắt nhìn.

Vừa rồi gã béo còn kiêu căng ngạo mạn, không thèm để nhà họ Tô vào mắt, sao bây giờ lại quỳ xuống rồi!

Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ cũng rất khó hiểu, chẳng lẽ anh ấy đánh mấy người này một trận rồi sao?

"Tam Thiên, sao lại như thế này?"

Tô Nghênh Hạ hỏi.

Hàn Tam Thiên mờ mịt nhìn Tô Nghênh Hạ hỏi:

"Cái gì thế này cơ?"

"Gã ta... bọn họ, sao lại quỳ xuống?"

"A... chuyện này chắc là không cần thận nên ngã sấp xuống đấy, chúng ta nên tranh thủ về nhà đi."

Hàn Tam Thiên trả lời qua loa,

Ngã sấp xuống?

Ngã sấp xuống thi sao mặt mũi lại bầm dập như vậy, rõ ràng là bị người đảnh mà.

Lúc Tô Nghênh Hạ còn dang định hỏi cho đến cùng, gã béo kia chần chừ nói:

"Sàn nhà chỗ này rất tron, là do tôi không cần thận nên ngã xuống."

"Thấy chưa, chính gã ta cũng nói là bị ngã rồi, đi thôi, về nhà."

Hàn Tam Thiên thúc giục nói.

Tô Nghênh Hạ biết chuyện này là không có khả năng, nhưng Hàn Tam Thiên không muốn nói, cô cũng lười hoi, nói không chừng, anh lại bỏ tiền tìm Lâm Dũng nhờ giúp đỡ, sợ cô mắng là đồ đàn ông phả của, nên mới không dám nói thật.

Cửa khách sạn, hai nhóm người mỗi nhóm đi mỗi ngà, trước khi đi Lưu Hoa còn nói:

"Tưởng Lam, chị đưa Tường Sinh đi bệnh viện xem thế nào, còn



chuyện tiền nong, ngày mai chúng ta lại đến tìm em sau."

Không cho Tưởng Lam cơ hội nói chuyện, một nhà ba người xoay người rời đi.

"Con trai, con không sao chứ? Có bị thương nặng không, nếu như không nặng lắm, chúng ta sẽ không đi bệnh viện nữa, lãng phí tiền làm gì."

Sau khi đi xa, Lưu Hoa nói với Tường Sinh.

Tuy rằng Tường Sinh bị đánh rất thàm, nhưng cũng chỉ bị thương một it ngoài da, không coi là nang, có đi bệnh viện hay không cũng không có vấn đề gi, nhưng thật ra có chuyện khiến anh ta rất lo lắng.

"Bố, bố vẫn nên để cho di Lam chuẩn bị tiền trong ngày mai luôn đi. cầm được tiền xong chúng ta sẽ chạy luôn."

Tưởng Sinh nói.

"Di của con không phải cũng đã nói rồi sao, lấy tiền cũng cần thời gian, cũng cần một hai ngày chứ."

Tưởng Phong Quang nói.

"Đầu óc bổ không phải bị hồ đồ chử, vừa nãy gã béo kia có thể bị ngã sấp xuống sao? Chắc chắn là do Hàn Tam Thiên gọi mấy kẻ lưu manh đến đảnh, tối nay gã béo kia xui xẻo không có đủ người, bổ cảm thấy

một người như gã ta có thể sẽ buông tha cho Hàn Tam Thiên, buông tha nhà họ Tô sao?"

Tường Sinh giải thích.

Lưu Hoa nghe thấy mấy câu này cũng rất có lý, ngộ nhỡ bọn họ bị trả thủ, tiền tới tay chẳng phải sẽ bay mất sao, nói:

"Đúng, bảo bọn họ ngày mai lấy tiền, để tránh gặp chuyện không may, nếu bọn họ bị gã béo kia trả thủ, chúng ta không lấy được tiền thì phải làm sao bây giờ?"

"Cũng đúng."

Tưởng Sinh gật đầu, một nhà ba người không quan tâm gã béo kia trả thủ nhà họ Tô sẽ mang đến hậu quả gi, trong mắt chi có tiền.

"Đi, đợi lát nữa con tim được chỗ ở đã, con sẽ gọi điện thoại cho dì."

Tưởng Sinh nói.

Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ ngồi chung một chiếc xe, vừa rồi lúc đi Lưu Hoa cỏ nhắc đến chuyện tiền bạc, khiến cho Hàn Tam Thiên cảm thấy hơi kỳ lạ.

"Vừa rồi mợ có nói đến tiền, tiền gi vậy?"

Hàn Tam Thiên nghi ngờ hỏi.

Nhắc đến chuyện này Tô Nghênh Hạ lại tức giận, cô không hiểu vì sao Tưởng Lam lại đồng ý cho bọn họ vay tien, hai trăm ngàn tệ, đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, hơn nữa cho bọn họ vay tiền, it có khả năng đòi lại được.

"Tất cả là do mẹ em, cậu nhắc đến chuyện muốn vay tiền, hai trăm ngàn tệ, thế mà mẹ em lại đồng ý rồi, hai trăm ngàn tệ đấy, đề em xem mẹ đi đâu kiếm về hai trăm ngàn tệ."

Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ không nói nên lời.

Tưởng Lam sĩ diện đến như thể nào, Hàn Tam Thiên biết rất rõ, hơn

nữa mỗi năm lúc quay về nhà mẹ đẻ Tưởng Lam đều bị người khác châm chọc khiêu khích, bây giờ trong nhà mua hai chiếc xe, bà có thể tự tưởng tượng Tô Nghênh Hạ kiếm tiền ở công ty rất dễ dàng, cho nên mới lớn giọng, đồng ý cho bọn họ vay hai trăm ngàn tệ,

"Cũng đã đồng ý rồi, chỉ có thể nghĩ cách thôi, mẹ là một người rất sĩ diện, ngày mai nhà cậu lại đến, không lấy được tiền thi làm sao bây giờ?"

Hàn Tam Thiên nói.

"Mặc kệ"

Tô Nghênh Hạ tức giận nói:

"Dù sao cũng không liên quan đến em, để cho hai người họ tự nghĩ cách đi."

Tô Nghênh Hạ không muốn dính líu đến chuyện này, nhưng chắc chắn Tưởng Lam sẽ không cho cô cơ hội đó, hai trăm ngàn tệ này Tuong Lam kiếm không được, chỉ có thể nghĩ cách trên người Tô Nghênh Hạ.

Về đến nhà, Tưởng Lam liền kéo Tô Nghênh Hạ vào trong phòng mình, bát mi của Hàn Tam Thiên vừa nãy còn chưa ăn xong, đổ thêm chút nước nóng, đem vào trong phòng mình ăn.

"Nghênh Hạ, lần này nhất định con phải giúp mẹ, nếu như mẹ không lấy được số tiền này ra, sau này sao mẹ có thể ngẩng mặt lên mà sống được nữa chứ."

Tường Lam nói với Tô Nghênh Hạ.

"Mẹ, mẹ cảm thấy con có thể đem ra hai trăm ngàn tệ sao? Tài sản cả người con còn không đến năm mươi ngàn tệ."

Tô Nghênh Hạ nói.

"Con có thể lấy tiền của công ty để mua xe, hai trăm ngàn tệ có là gì đầu chứ, chỉ cần cần thận một chút là được rồi."

Tưởng Lam nói.

Tô Quốc Diệu muốn nói lại thôi, vì mặt mũi, bà ta ngay cả sự an toàn của Tô Nghênh Hạ cũng không để ý đến, chuyện này nếu như bị bà cụ họ Tô phát hiện ra, còn có trải ngon để ăn sao?

"Không được, chuyện này là do mẹ đồng ý, tự mẹ nghĩ cách đi, con không giúp mẹ được."

Tô Nghênh Hạ nói.

Vẻ mặt Tưởng Lam thay đổi, trực tiếp ngồi dưới đất khóc lớn.

"Ai bảo bà đồng ý cơ chứ, hai trăm ngàn tệ, cũng không phải chỉ là hai tệ, vì sao bà lại đồng ý với bọn họ hà?"

Tô Quốc Diệu thật sự không nhịn được nữa, mở miệng

Tưởng Lam tức giận nhìn Tô Quốc Diệu, nói:

"Nếu không phải vì kẻ vô dụng nhu ông, tôi ở nhà mẹ đẻ có thể mất mặt như thế sao? Tôi còn không phải vì nhà họ Tô mà vớt chút mặt mũi sao."

"Vớt chút mặt mũi, hai trăm ngàn tệ, có đảng không?"

Tô Quốc Diệu ich khi phản bác nói.

"Đáng hay không? Tô Quốc Diệu, ông còn có mặt mũi hỏi tôi đáng hay không sao? Gả cho ông nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần về nhà mẹ đẻ tôi đều bị người đâm vào cột sống, hai trăm ngàn tệ dể tim chút mặt mũi, tôi cam tâm tình nguyện."

Tường Lam nói.

Tô Nghênh Hạ biết Tưởng Lam ở nhà mẹ đẻ phải chịu không ít oan ức, không chỉ địa vị ở nhà họ Tô thấp, ngay cả trở về nhà mẹ đẻ cũng bị người khác coi thuờng, hơn nữa nếu như tiếp tục để mẹ cô làm loạn lên như vậy, Tô Nghênh Hạ sợ ảnh hưởng đến tình cảm của ba mẹ, chỉ có thể nói:

"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, đứng lên trước đi, để con giúp mẹ nghĩ cách."

Tưởng Lam nghe thấy thế, nhảy mắt liền ngừng khóc, nói:

"Vẫn là con gái tốt với tôi nhất."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 379 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status