Chàng rể siêu cấp

Chương 4: Là vì cô ấy



Phòng tổng thống, khách sạn Bán Đảo.

Hàn Tam Thiên ngồi đối diện với một vị phu nhân, người đó trang điểm xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, giơ tay nhắc chân đều tỏ ra khí chất phu nhân cao quý.

“Tam Thiên con chịu tới gặp mẹ mẹ rất vui.” phu nhân Thi Tinh, mẹ của Hàn Tam Thiên.

Đối mặt với người mẹ ruột ba năm không gặp này Hàn Tam Thiên không hề có chút kích động nào cả, thậm chí còn không nhìn bà một cái.

“Ai mà ngờ được đứa con trai bị nhà họ Hàn coi thường cũng có ngày có tác dụng?  Tôi cũng không ngờ tới, bà cũng thế nhỉ.” Hàn Tam Thiên nhếch miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.

“Tam Thiên, mẹ biết chuyện ba năm trước rất bất công với con nhưng đó là việc bà nội quyết định, mẹ cũng không có cách nào khác.”

Hàn Tam Thiên lắc đầu nói: “Ba năm? Hoá ra trong mắt bà bất công chỉ có ba năm trước thôi sao?”

“Mười ba năm trước anh ấy 20 tuổi, trên bánh sinh nhật cũng chỉ có tên của anh ấy, các người đều vui mừng vì anh ấy, nhưng các người quên mất tôi chỉ nhỏ hơn anh ấy có năm phút. Bắt đầu từ khi đó bất công đã giáng xuống đầu tôi rồi, suốt mười ba năm, anh ấy chỉ dùng một cái miệng đã chinh phục được tất cả mọi người, còn tôi thì sao? Cho dù tôi cố gắng thế nào, ở trường đạt được thành tích xuất sắc ra sao, mấy người chưa từng nhìn đến nó.”

“Nếu anh ấy không ngồi tù, bà sẽ nhìn đến tôi à?

“Nếu như không phải nhà họ Hàn không có người thừa kế, bà sẽ nhớ tới trên đời này còn có một người tên Hàn Tam Thiên à?”

“Bà ta không xứng làm bà nội tôi, còn bà, cũng không xứng làm mẹ tôi.”

Thi Tinh nghe được những lời này bà ta không thể nào phản bác được, bà che mặt khóc.

“Nhà họ Hàn nợ tôi quá nhiều, tôi sẽ lấy lại từng cái từng cái một.”

“Cô ấy đã nói, cô ấy không muốn bị người ta coi thường nữa, không muốn lại trở thành trò cười của kẻ khác nữa.”

Thi Tinh hít sâu một cái, hồi phục lại cảm xúc của bản thân rồi nói: “Tương lai sẽ thành lập một công ty mới ở Vân Thành, mọi quyền hạn đều giao cho con.”

“Hừ, bà ấy muốn kiểm tra tôi ư, cho dù nhà họ Hàn có suy yếu thì bà ta vẫn còn nghi ngờ năng lực của tôi sao?” Hàn Tam Thiên mắt sáng như đuốc nhìn Thi Tinh, công ty mới ư, nói dễ nghe thì cho Hàn Tam Thiên làm ông chủ, nhưng Hàn Tam Thiên biết, đây chỉ là một cuộc kiểm tra bà nội anh bày ra cho anh mà thôi, chỉ cần anh làm tốt việc công ty ở Vân Thành thì mới có cơ hội trở thành người thừa kế.

Thi Tinh gật đầu, không nói.

“Được, vậy tôi sẽ cho bà ấy biết ai mới là người có tư cách thừa kế nhà họ Hàn, để bà ấy biết hậu quả của việc xem thường tôi. Nhưng tất cả việc này tôi vốn không làm vì nhà họ Hàn, mà là vì cô ấy.”





Sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi phòng khách sạn, Thi Tinh lấy điện thoại ra.

“Mẹ, nó đồng ý rồi.”

“Mong rằng nó sẽ không làm ta thất vọng, nếu không ta sẽ quyên góp hết tài sạn của nhà họ Hàn, sẽ không chia cho nó 1 đồng.”

Thi Tinh muốn nói lại thôi, cuối cùng bà cũng không nói ra, bởi vì không chỉ có bà nội Hàn, nếu là bà, bà sẽ coi trọng anh trai của Hàn Tam Thiên hơn, nếu như không phải bất đắc dĩ lắm bà cũng không muốn tới Vân Thành này.

Ngày hôm sau có một tin tức quan trọng khiến cả Vân Thành dậy sóng.

Yến Kinh nhà họ Hàn muốn thành lập một công ty mới ở Vân Thành, muốn cầm đầu nghành bất động sản, tất nhiên là muốn dốc toàn lực phát triển ở Vân Thành. Đã có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào công ty mới của nhà họ Hàn, hy vọng có thể tìm được cơ hội hợp tác với họ.

Ba ngày sau, bất động sản Nhược Thuỷ nhà họ Hàn chính thức hoạt động ở Vân Thành.

Lúc mọi người đang thắc mắc tại sao tên công ty mới nhà họ Hàn lại kỳ lạ như thế thì có một viên cự thạch rơi xuống lần nữa.

Bất động sản Nhược Thuỷ mua hết tất cả những mảnh đất chưa được khai phá ở thành Tây, muốn tạo ra một nội thành hoàn toàn mới, không có ai nghi ngờ thực lực của bất động sản Nhược Thuỷ, thậm chí tin tức vừa nổ ra đã có rất nhiều người cho là thành Tây của Vân Thành sau này sẽ trở thành một nơi phồn hoa.

Nhất thời cửa công ty bất động sản Nhược Thủy đã nhanh chóng bị đạp phá, có vô số người tìm đến muốn hợp tác, họ hy vọng rằng có thể ăn được miếng bánh béo bở này ở Vân Thành.

Nhà họ Tô kinh doanh vật liệu xây dựng nên đương nhiên cũng muốn có một miếng bánh ngọt rồi, hơn nữa cũng có người nghi ngờ Yến Kinh nhà họ Hàn có phải là nhà họ Hàn tặng sính lễ kia không.

Việc này làm cho mấy cô gái chưa kết hôn vui mừng khôn xiết, vui đến mức mất ăn mất ngủ mấy ngày liền, dù sao thì việc gả cho Yến Kinh nhà họ Hàn thật sự quá hấp dẫn.

Đáng tiếc việc này đã nhanh chóng bị phủ nhận, bởi vì nhà họ Tô tới tìm hợp tác, cho dù ai ra mặt cũng bị từ chối hết, hơn nữa còn từ chối rất thẳng thắn.

Ngày hôm nay tất cả họ hàng nhà họ Tô đều có mặt trong cuộc họp nội bộ ở công ty.

Bà nội Tô ngồi ở vị trí của chủ tịch nhìn đám họ hàng đang sứt đầu mẻ trán mở miệng nói: “Đối thủ cạnh tranh của chúng ta lần này rất nhiều nhưng chắc mọi người cũng biết nếu như chúng ta có thể hợp tác với bất động sản Nhược Thuỷ thì sẽ có lợi thế nào, thậm chí có thể khiến chúng ta trở thành gia tộc đứng đầu ở Vân Thành, cho nên chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này được.”

“Mẹ ạ, bọn con ai cũng thử hết rồi, cũng không gặp được ông chủ của bất động sản Nhược Thuỷ.”

“Đúng đấy ạ, cũng không biết có phải là bát tự không hợp với Nhược Thuỷ không.”

“Xem ra nhà họ Hàn tặng sính lễ cho chúng ta vốn không phải là Yến Kinh nhà họ Hàn rồi.”

Mọi người ủ rũ cúi đầu, bà nội Tô tức giận nói: “Bây giờ mấy người đã đổ việc các người bất tài này cho việc bát tự không hợp vô căn cứ này rồi sao? Ngày nào bất động sản Nhược Thủy chưa quyết định xong bên hợp tác thì ngày đấy nhà họ Tô chúng ta vẫn còn cơ hội, không gặp được vậy thì đến cửa công ty mà đợi, mỗi người thay nhau một ngày.”

Mỗi người thay nhau một ngày đứng ở cửa công ty Nhược Thủy há chẳng phải làm trò cười cho người ta sao.

Họ hàng nhà họ Tô ở đây đều là những người cần mặt mũi, loại chuyện mất mặt thế này bọn họ sao có thể đồng ý làm được.

Tô Nghênh Hạ cúi đầu, việc này vừa hay bị Tô Hải Siêu trông thấy, hắn cười lạnh, loại việc cực khổ này để cô ta đi làm là thích hợp nhất, còn muốn trốn à?

“Bà nội, gần đây Nghênh Hạ không có công việc gì cả, công việc trong tay bọn cháu nhiều lắm, hay là bà để một mình em ấy đi làm đi ạ.” Tô Hải Siêu đề nghị.





Câu nói này đã nhanh chóng nhận được những lời tán đồng phụ hoạ từ những kẻ khác.

“Đúng thế, dù sao thì Nghênh Hạ cũng không có việc gì làm cả.”

 

“Cũng không thể để nó ăn bám công ty mãi được, nếu như muốn ăn cơm công ty vậy thì cũng phải ra sức vì công ty đi chứ.”

“Việc này để nó đi làm là thích hợp nhất rồi.”

Tô Nghênh Hạ cúi đầu không phải vì trốn mà là vì điện thoại rung, có người gửi tin nhắn cho cô.

Tin nhắn là do Hàn Tam Thiên gửi, nội dung rất đơn giản.

Tranh thủ cơ hội, bàn bạc hợp tác với công ty Nhược Thuỷ.

Tô Nghênh Hạ không biết tại sao Hàn Tam Thiên lại muốn gửi tin nhắn thế này cho cô, những người khác còn không nể mặt mũi, lẽ nào cô ra mặt thì lại được sao?

“Nghênh Hạ, cháu có đồng ý không?” Bà nội Tô mắt nhìn thẳng, cũng chẳng nhìn Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ tập mãi cũng thành quen với mấy chuyện khó khăn như này rồi, hễ là nhiệm vụ không làm được, việc cần người ta chịu tội thay, không phải lần nào cũng đến lượt cô sao.

“Thưa bà, cháu đồng ý.” Tô Nghênh Hạ nói.

Tô Hải Siêu nói “Nghênh Hạ em đừng lười biếng đấy, nếu như bỏ lỡ cơ hội gặp ông chủ của bất động sản Nhược Thủy thì em không gánh được trách nhiệm đâu.”

“Đúng thế, đây là cơ hội của nhà họ Tô chúng ta, cháu đừng có ngoài miệng thì vui vẻ đồng ý sau rồi lại lười biếng.”

“Hay cứ như thế này đi nhờ, tìm một bảo vệ đi theo em ấy, tránh cho em ấy chểnh mảng việc này.”

Nghe được những lời này Tô Nghênh Hạ hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô cũng là người của nhà họ Tô, nhưng mà ngồi trong phòng họp này lại bị đối xử giống như người ngoài vậy, còn cho người theo dõi cô nữa?

“Xét thấy trước đây nó làm việc gì cũng không xong, tôi cảm thấy việc cho người đi theo nó là một ý kiến không tồi.”

“Tôi cũng nghĩ như thế.”

Một đám họ hàng đều gật đầu hết, bà nội Tô cũng đồng ý nói : “Nếu đã như thế, cháu cứ mang theo một người đi cùng đi, có chuyện gì cũng sẽ giúp cháu được một ít.”

Tô Nghênh Hạ nắm chặt tay thành nắm đấm, rất không phục, nghĩ tới tin nhắn Hàn Tam Thiên gửi cho cô xúc động nói: “Mọi người yên tâm, con sẽ không lười biếng đâu, con sẽ làm được.”

Lời này vừa nói xong, cả phòng họp đột nhiên yên lặng ngay lập tức, nhưng rất nhanh tiếng cười nhạo vang lên.”

“Tô Nghênh Hạ, không phải đầu óc cháu có vấn đề đấy chứ, tất cả chúng ta đều không làm được, cháu dựa vào đâu mà làm được.”

“Hahahaha, đây là câu chuyện buồn cười nhất tôi nghe được trong năm nay, buồn cười chết mất.”

Mắt Tô Hải Siêu sáng lên, nắm được cơ hội đá thẳng cẳng người nhà Tô Nghênh Hạ rồi.

Mặc dù nhà Tô Nghênh Hạ không được coi trọng nhưng chung quy cô cũng là người nhà họ Tô, sau này bà nội mất đi chắc chắn sẽ mất đi một phần gia sản, nếu như có thể đá nhà Tô Nghênh Hạ ra khỏi nhà họ Tô, lúc chia gia sản cũng sẽ bớt đi được một người.

“Tô Nghênh Hạ, câu này là do tự em nói đấy nhé, nếu như không làm được thì làm thế nào đây nhở.” Tô Hải Siêu nói.

Thực tế Tô Nghênh Hạ nói xong câu đó cũng hối hận rồi, nhưng bây giờ cô mà đổi ý chắc chắn sẽ trở thành trò cười.

‘Nếu như em làm được, sau này anh sẽ bưng trà rót nước, gọi em một tiếng chị Hạ. Nếu như em không làm được thì cút khỏi nhà họ Tô, em thấy sao hả?”     

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 379 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status