Chàng rể vô song

Chương 5: Tôi sẽ kiện cô tội vu khống



Chương 5: Tôi sẽ kiện cô tội vu khống

"Trộm á?"

Lâm Hàn sửng sốt, anh bỗng nghĩ tới một video ngắn.

Một người giàu đi ăn quán ven đường với nữ thần, nữ thần sẽ cảm thấy người đó bình dị, tiết kiệm.

Cậu trai nghèo tiết kiệm mấy tháng tiền lương mua túi xách cho nữ thần, nữ thần lén mang tới cửa hàng kiểm tra xem nó là thật hay giả.

Tình cảnh hiện tại của Lâm Hàn khá giống với video ấy.

Còn nguyên nhân xảy ra chuyện này thì đương nhiên là vì người ta cảm thấy anh có tiền hay không!

"Đúng là hiện thực xã hội!"

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, anh bỗng thấy cảm khái.

"Cái gì? Trộm?!"

Dương Lệ lập tức trợn tròn mắt, ngay sau đó, đôi mắt của cô đỏ hoe, nước mắt tuôn ra như mưa.

"Chồng à, em biết anh yêu em, nhưng anh thực sự không cần làm chuyện đó..."

Rõ ràng đồ trang sức là thật, Lâm Hàn thì lại không thể mua được những thứ này.

Vậy thì chỉ có thể giải thích rằng anh đã lấy trộm số trang sức ấy.

Nghĩ đến đó, Dương Lệ đau lòng không thôi, cô nghẹn ngào nói:

"Chồng à, chúng ta đi tự thú có được không? Như vậy thì sẽ giảm được mấy năm..."

"Anh yên tâm, cho dù anh phải ngồi tù thì em cũng không ly hôn với anh đâu... Hu hu hu..."

"Tiểu Lệ, đến lúc này rồi mà vì sao cậu vẫn không chịu tỉnh ngộ vậy!", nghe vậy, Chu Nhã Thiến cảm thấy mình sắp tức điên lên rồi, cô ta quát to:

"Lâm Hàn là kẻ trộm, anh ta lấy trộm trang sức đá quý! Nếu chỉ nghèo thì cũng đã đành, nhưng làm như vậy thì lại là vấn đề về nhân phẩm đạo đức, anh ta đã phạm tội đấy!"

"Loại người như thế cả đời này cũng chẳng nên cơm cháo gì đâu! Vì sao cậu còn muốn đi theo anh ta! Mau ly hôn với anh ta đi, loại đàn ông như thế này thực sự không xứng với cậu!"

Càng nói, Chu Nhã Thiến càng kích động và phẫn nộ, cô ta không thể hiểu nổi, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt chứa đầy sự khinh thường và trào phúng.

"Đúng thế, kế toán Dương, bây giờ ly hôn thì vẫn còn kịp!"

Đám người trong văn phòng cũng khuyên bảo.

"Nếu đợi đến khi anh ta bị bắt mới đi ly hôn thì phiền toái lắm đó!"

"Lâm Hàn đã phạm pháp rồi, vì sao cô còn một lòng một dạ với anh ta chứ?"

"Lâm Hàn!"

Nói với Dương Lệ chẳng có tác dụng gì, Chu Nhã Thiến bèn lạnh lùng nhìn về phía Lâm Hàn, nói bằng giọng điệu lạnh lẽo như trời đông giá rét:

"Bây giờ tôi cảnh cáo anh, nếu anh là đàn ông thì lập tức ly hôn với Tiểu Lệ đi!"

"Tôi không cho phép anh đùa bỡn với tình cảm của Tiểu Lệ, bởi vì anh không xứng với cậu ấy!"

"Trước khi nói những câu này, làm phiền cô nhìn tên trên hóa đơn trước đi có được không?", Lâm Hàn liếc xéo Chu Nhã Thiến.

"Nói tôi là kẻ trộm, cẩn thận tôi kiện cô tội vu khống đấy".

"Hử?"

Giọng nói của Chu Nhã Thiến hơi khựng lại, cô ta cười lạnh nói: "Đến lúc này rồi mà anh còn không chịu thừa nhận mình là kẻ trộm, cứ nằng nặc chống chế!"

Vừa nói, Chu Nhã Thiến vừa mở hộp trang sức và lấy hóa đơn ra.

Dây chuyền, hoa tai, nhẫn kim cương, vòng tay, tất cả cộng lại là năm trăm ngàn, trên đó viết tên người mua là Lâm Hàn.

"Thì đã sao?"

Chu Nhã Thiến chẳng thèm để ý tới, cô ta tiện tay ném hóa đơn sang một bên:

"Công nghệ bây giờ phát triển, làm giả một tờ hóa đơn thì có gì mà khó? Chỉ có điều tôi không ngờ rằng anh lại làm giả cả hóa đơn cho đống đồ trang sức mà mình ăn trộm được, đúng là cẩn thận đấy nhỉ!"

"Nhưng tôi vạch trần lời nói dối của anh là bởi vì tôi biết trong đây có một chiếc nhẫn kim cương xanh! Tôi còn là hội viên thẻ vàng của Tiffany & Co nữa. Mới một thời gian trước tôi tới cửa hàng của bọn họ, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại là có thể xác nhận được anh có phải kẻ trộm hay không".

"Lâm Hàn, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, lập tức làm thủ tục ly hôn với Tiểu Lệ, sau đó cút vào tù đi!", Chu Nhã Thiến tiếp tục nói:

"Đừng đợi đến khi tôi gọi điện thoại, xác nhận anh là kẻ trộm rồi giật cái tấm vải thưa che mắt thánh của anh xuống".

"Tùy cô, thích thì cứ gọi đi", Lâm Hàn xòe tay ra, anh chẳng thèm để ý tới.

"Anh!"

Chu Nhã Thiến tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực phập phồng kịch liệt:

"Được, được lắm, anh đã thế thì đừng trách tôi không nể mặt anh!"

Vừa nói, cô ta vừa lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số, còn mở cả loa ngoài.

Lúc trước khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương xanh này, Chu Nhã Thiến đã xin số điện thoại của nhân viên cửa hàng, để sau này muốn mua thì sẽ liên lạc luôn cho tiện.

Nếu Chu Nhã Thiến nhớ không nhầm thì nhân viên ấy tên là Sở Tiêu Tiêu.

Cuộc gọi được kết nối.

"Xin chào, Tiffany & Co xin nghe. Chào cô Chu, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô ạ?", giọng nói nhẹ nhàng lễ phép của Sở Tiêu Tiêu vọng ra, cả văn phòng đều nghe thấy.

Mồ hôi lạnh rịn ra lòng bàn tay của Dương Lệ. Mọi người cười cợt nhìn cảnh này, chờ đợi thời khắc Lâm Hàn xấu mặt.

Sở Tiêu Tiêu có lưu số của tất cả hội viên trong Tiffany & Co, cô ta biết người bên kia điện thoại là Chu Nhã Thiến, là hội viên thẻ vàng của Tiffany & Co.

Chỉ những người từng mua sắm từ năm trăm ngàn trở lên ở Tiffany & Co thì mới có tư cách để trở thành hội viên thẻ vàng.

Sở Tiêu Tiêu nhất định phải cẩn thận tiếp đón những người như vậy.

Đương nhiên, nếu là những khách hàng sở hữu khối tài sản lên đến hàng trăm triệu, cho dù không tới mua hàng ở Tiffany & Co thì Tiffany & Co cũng sẽ tặng thẻ vàng hay thẻ bạch kim gì đó.

"Chào cô, tôi muốn hỏi là hiện giờ chiếc nhẫn kim cương mà tôi thích một thời gian trước còn bán không?", Chu Nhã Thiến hỏi thẳng luôn.

"Xin lỗi cô Chu, chiếc nhẫn kim cương ấy mới được một anh khách mua rồi ạ", Sở Tiêu Tiêu trả lời.

"Có người mua rồi?", Chu Nhã Thiến khẽ giật mình, cô ta trợn to mắt: "Cô có chắc là có người mua chứ không phải bị lấy trộm không?"

"Cô Chu nói đùa rồi, tủ của Tiffany & Co chúng tôi được làm từ kính chống đạn, cả cửa hàng được giám sát 24/24, không có một góc chết nào, đồng thời có mười mấy bảo vệ trông chừng, làm sao có thể bị lấy trộm được", Sở Tiêu Tiêu hơi cạn lời, không ngờ Chu Nhã Thiến lại hỏi ra câu như thế.

Trong xã hội hiện nay, việc theo dõi giám sát phát triển, trên cơ bản không thể xảy ra chuyện trộm cướp trong cửa hàng vàng bạc đá quý được.

Cho dù xảy ra thì e là còn chưa kịp thủ tiêu tang vật thì cũng đã bị cảnh sát bắt được rồi.

Chỉ có kẻ ngốc mới nảy sinh suy nghĩ cướp cửa hàng vàng bạc đá quý, nó có khác gì cướp ngân hàng đâu.

"Vậy tôi muốn biết ai mua nó thì có được không?", Chu Nhã Thiến lại hỏi.

Nếu không phải bị lấy trộm thì chỉ có một cách giải thích.

Lâm Hàn cướp của người ta!

Có người đi mua chiếc nhẫn kim cương xanh ấy, Lâm Hàn theo dõi rồi cướp giật. Cướp xong, anh lại giả tạo hóa đơn, tặng cho Dương Lệ làm quà.

"Hơ... Chuyện này không tiện tiết lộ đâu ạ", Sở Tiêu Tiêu nói: "Vị khách ấy là hội viên quyền lực của Tiffany & Co, chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ thông tin riêng tư của khách hàng, mong cô Chu thông cảm".

"Được rồi!"

Chu Nhã Thiến gật đầu, cô ta hơi thất vọng, thuận miệng hỏi:

"Là một người tên là Lâm Hàn mua hả?"

"Cô Chu, sao cô lại biết là anh Lâm Hàn mua? Cô biết anh ấy ạ?", lúc này, Sở Tiêu Tiêu nói.

Vừa dứt lời là Sở Tiêu Tiêu thay đổi sắc mặt, cô ta bắt đầu lo lắng vì biết mình đã mắc sai lầm,

Chu Nhã Thiến cố tình dụ cô ta nói ra thông tin của khách hàng đây mà.

Tiêu rồi, tiêu rồi!

Sở Tiêu Tiêu ơi là Sở Tiêu Tiêu, không ngờ mày lại mắc phải cái sai lầm này.

Sở Tiêu Tiêu hối hận đến mức giậm chân liên tục. Haizz, ai bảo tấm thẻ đen quyền lực có hiệu lực toàn cầu của Lâm Hàn khiến người ta chấn động quá cơ, đến mức cô ta mất tập trung, chỉ muốn tìm hiểu thêm về người đàn ông tên là Lâm Hàn đó.

Người ta chỉ thuận miệng dụ thôi mà đã để lộ thông tin của khách hàng rồi.

Trong lúc Sở Tiêu Tiêu hối hận thì ở đầu bên kia điện thoại, biểu cảm của Chu Nhã Thiến cứng đờ lại, trong mắt hiện lên nét khó tin.

Cả văn phòng chìm vào yên tĩnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status