Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 27: Tức giận vô cớ “Tại... tại sao chứ?"



Chương 27: Tức giận vô cớ “Tại… tại sao chứ?”

Ôn Thục Nhi giả vờ tỏ ra SỢ hãi, VỘi vàng lui về phía sau nhưng trong đầu lại nhanh chóng SUy nghĩ.

Mấy năm nay, cô chưa bao giờ vướng vào rắc rối với bất kì ai, chỉ là lần duy nhất đây cô có dạy cho Ôn Như Phương và Hoắc Tuấn Nghĩa một bài học.

Tuy rằng Hoắc Tuấn Nghĩa không giữ mồm giữ miệng, nhìn qua thì rất hung hăng nhưng kỳ thật suy nghĩ lại khá đơn giản, nghĩ gì nói đấy, tuyệt đối sẽ không giở trò ở Sau lưng.

Như vậy, những người này chỉ còn có thể có liên quan tới Ôn Như Phương.

Suy nghĩ tới đây, đáy mắt Ôn Thục Nhi lướt qua một tia sắc bén.

Chắc là người của Ôn Như Phương, vì chiếc châm bạc của cô, CÔ ta xuống cho tôi,” Rồi cô ta nhận lấy một con dao nhỏ, dùng đầu lưỡi liếm lưỡi dao, ba người đó từng bước từng bước ép sát Ôn Thục Nhi.

“Đừng, đừng như vậy, tôi cầu xin mấy người đừng như vậy.” Lưng Ôn Thục Nhi dựa sát vào vách tường, bối rối bất lực mà cầu xin tha thứ.

trong quyển sách.

Cô càng tỏ ra SỢ hãi thì cô gái ở vị trí trung tâm lại Càng hưng phấn: “Kêu đi, kêu đi, kêu càng lớn càng tốt. Đến lúc đó, cả trường sẽ biết rằng cô chẳng những là một đứa ngốc mà còn là một kẻ tàn phế nữa! Ha ha ha…” Sau đó, cô ta giơ cao lưỡi dao sắc bén đang cầm trong tay lên.

“Dừng tay.” Mọi người quay đầu lại, nhìn về phía sau thì không biết hai người đàn ông khôi ngô tuấn tú này xuất hiện từ khi nào.

Một người ngồi ở trên xe lăn, một người lại đang cầm di động quay lại đây quản mấy chuyện nhỏ nhặt này của chị mày vậy?” Ôn Thục Nhi nhìn Xuyên qua kính thấy rõ được đó là Hoắc Kiến Phong và Ngô Đức Cường nên bàn tay đang nắm châm nhanh chóng thả lỏng, đề châm xuống.

Nhưng biểu cảm của cô lại càng ngày càng SỢ hãi: “Cựu mạng, cứu Cứu tôi với,” Ngay lập tức, đôi mắt ngập nước Của cô như bị sương mù che phủ tựa như một con nai nhỏ bị thương, đáng thương, bất lực.

Ngô Đức Cường tiến lên, quơ quơ di động trước mặt cô gái ở vị trí trung tâm: “Tôi đã ghi lại toàn bộ nhất cử nhất động của các cô rồi. Nếu các cô vẫn không đi thì tôi sẽ đưa đoạn video này nộp lên trường học, hơn nữa cũng sao? Tôi cảnh cáo hai anh, nếu là người biết điều thì hãy nhanh chóng xóa đoạn video đó rồi cút đi, nếu không cũng đừng trách tôi sẽ chăm sóc cẩn thận cả hai người.” Nơi này là trường học, cô ta ỷ vào người đông thế mạnh, căn bản không tìm số điện thoại của hiệu trưởng rồi ấn vào nút gọi.

Sau đó, từ trong điện thoại nhanh chóng truyền đến giọng nói cung kính của hiệu trưởng: “Trợ lý Cường, cậu ba có chỉ thị gì mới sao?” Đám người ở đây đều là sinh viên của học viện y học, đều đã từng nghe qua giọng nói của hiệu trưởng nhưng chưa một ai từng nghe qua giọng nói trên mặt của nhau.

Hay là người đàn ông ngồi ở trên xe lăn này chính là người mà bọn họ không thể chọc giận? Ngay lập tức, cô gái ở vị trí trung tâm thay đổi sắc mặt, nhanh chóng Xoay người chạy đi, rồi hai người còn lại đi cùng cũng chạy đuổi theo phía Lúc này, Ngô Đức Cường mới ngất điện thoại: “Thật xin lỗi, tôi gọi sử nhầm số ” Ôn Thục Nhi vội vàng chạy đến bên cạnh Hoắc Kiến Phong, cảm động đến rơi nước mắt: “Chú, trợ lý Cường.

Cám ơn hai người, cám ơn hai người đã cứu tôi.” Cô khoa trương mà vỗ ngực, lòng còn sợ hãi: “Làm tôi sợ muốn chết! Nếu không có hai người, hôm nay tôi Km nhất định phải chết đấy. Ơ mà không phải hai người gị rỒi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây vậy?” “Sau khi lo liệu công việc nên đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy cô bị kéo qua đây.” Hoắc Kiến Phong lời ít ý nhiều, thản nhiên nhìn về phía cô: “Đó là ai vậy?” Ôn Thục Nhi mờ mịt mà lắc đầu: “Tôi cũng không biết, cũng có thể là nhận nhầm người đó! Đúng rồi, tôi đang vội di lên thư viện nên bây giờ tôi Nhưng mà ở mộ người ta không thể nhìn thấy, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn cong lên.

Anh tới thật không đúng lúc chút nào mài Nếu không, hiện tại cô đã có thể bắt được mấy đứa sinh viên hư hỏng này kêu cha gọi mẹ mà khai ra Ôn Như Phương! “Với thành tích đó của CÔ mà còn Cần đi lên thự viện sao?” Ciọng nói của Hoắc Kiến Phong truyền đến từ phía sau lưng.

Bước chân Ôn Thục Nhị bị kìm lại.

Đây là có ý gì vậy? Coi thường cô sao? Trong phút chốc, Ôn Thục Nhi Xoay người lại, tức giận đến hai mắt trợn tròn: “Chính là bởi vì tôi thường xuyên đi lên thư viện học nên tôi mới minh trời cho, căn bản không thể hiều được những người phải tự dựa vào sự Cổ găng của bản thân như chúng tôi.

Hừ!” Cô mạnh mẽ mà giậm chân một Cái, tức giận vô cớ.

Sau đó, cô chạy đi nhanh như chớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 116 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status