Cuồng thám

Chương 47 : Chương 47CUỘC THI TRUY BẮT HUNG THỦ



Thấy Triệu Ngọc cười một cách khó hiểu, trưởng khoa Vương Phi đang thu thập vật chứng tại hiện trường cũng thấy hiếu kỳ, ngừng công việc đang làm lại để xem trò hay.

“Triệu Ngọc, cậu cứ cười đi!” Lưu Trường Hổ vẫn cáu kỉnh thổi bộ râu của mình: “Ngày tháng tốt đẹp của cậu coi như sắp hết rồi! Để coi cậu có thể cười được tới chừng nào!”

Lúc này, Khúc Bình cũng cảm thấy vô vị, định quay người bỏ đi. Tuy chị ta có chết cũng không xem Triệu Ngọc ra gì, nhưng đồng thời cũng chả ưa gì Lưu Trường Hổ. Không ngờ lúc Khúc Bình đang muốn rời khỏi lại bị Triệu Ngọc bất ngờ kêu đứng lại.

“Này, đội trưởng Khúc, chị khoan đi đã!” Triệu Ngọc cười ha hả, nói: “Chị phải làm chứng cho tôi chứ!”

“Cái gì?” Khúc Bình quay người lại, trên mặt đầy vẻ khó hiểu: “Cậu có ý gì?”

“Này! Lão họ Lưu!” Triệu Ngọc quay người lại gọi Lưu Trường Hổ: “Tôi hỏi ông, cá cược của chúng ta, cuối cùng là tính hay không?”

Lưu Trường Hổ đảo đảo mắt, đáp lại: “Tính chứ! Tại sao lại không tính? Không phải đã nói rõ rồi sao? Nếu cậu phá được án tôi sẽ thay cậu nộp 1800 tệ (tương đương 6,3 triệu đồng)! Nhưng… hung thủ đâu? Chưa tóm được hung thủ thì chưa tính là phá được án nhé!”

“Vội cái gì chứ?” Triệu Ngọc nghiêng đầu cười nói: “Không phải chúng ta đã hẹn 7 ngày rồi sao! Kỳ hạn 7 ngày, nay mới có 5 ngày, tôi vẫn còn thời gian phải không?”

“Đúng đúng đúng! Còn thời gian, còn thời gian!” Lưu Trường Hổ cũng cười: “Thế nào, Triệu Ngọc? Chẳng lẽ… cậu tính tiếp tục truy bắt hung thủ à? Được đó! Có điều, chúng ta cũng phải nói rõ trước để sau này khỏi mất lòng nhau, điều quan trọng là hung thủ phải do chính tay cậu bắt, lúc đó tôi mới công nhận, nếu do người khác bắt được thì không tính nhé!”

“Ha ha ha… Tôi đang chờ câu nói này của ông đó!” Triệu Ngọc quay qua nói với Khúc Bình: “Nghe thấy chưa, tổ trưởng Khúc? Chị phải làm chứng cho tôi đó! Tiếp theo, tôi sẽ đích thân đi bắt hung thủ về quy án. Hay là, chúng ta cũng thi thố với nhau đi, xem ai sẽ bắt được trước?”

Oa!

Nghe lời này, các nhân viên cảnh sát hình sự tại hiện trường đều không ngừng bàn tán xôn xao.

Trong mắt họ, Triệu Ngọc chắc chắn là đang tự rước khổ vào mình. Trong tay Khúc Bình nắm giữ các hệ thống giám sát, chốt kiểm tra, mạng lưới nằm vùng khác nhau. Triệu Ngọc muốn bắt hung thủ, phá án trước chị ta, nói thẳng ra là còn khó hơn lên trời.

“Được đó!” Khúc Bình cũng bị Triệu Ngọc làm cho phấn khích, lập tức cười nói: “Xem ra, tôi chỉ có thể chúc cậu may mắn rồi!”

Nghe lời mỉa mai của Khúc Bình, các viên cảnh sát của tổ B đều lộ ra nụ cười khinh miệt.

Ai ngờ, Triệu Ngọc lại giơ tay lên hô hào đám đông: “Nào nào nào, các anh… các anh có hứng thú chơi một ván không? Tôi làm nhà cái, cược tôi thắng một ăn mười, cược tổ trưởng Khúc thắng một ăn hai, có được không? Dám chơi không?”

Câu nói của Triệu Ngọc càng khiến cánh cảnh sát không giữ được vẻ nghiêm túc. Mọi người đều cho rằng Triệu Ngọc điên rồi, lúc này còn tâm trí mà cá cược ở đây ư? Còn ra dáng một cảnh sát không chứ?

Mọi người chỉ tò mò nhìn xem, tuyệt nhiên không một ai dám đặt thật.

“Xuỳ!” Triệu Ngọc thấy không có ai đặt nên cảm thấy vô vị, xua tay nói: “Một đám trộm gà(1)! Thôi đi tè bậy với nghịch bùn với nhau đi(1)! Ông đây đi đây, đi bắt thủ phạm đây! Bái bai nha!”

(1)Ý chỉ tính cách trẻ con, không có can đảm.

Nói xong, Triệu Ngọc quay đầu đi thẳng ra khỏi khu nghĩa trang.

“Này đàn anh, anh không lộn đó chứ?”

Lý Bối Ni cuống cuồng vẫy tay với Triệu Ngọc, Triệu Ngọc cũng vẫy tay với cô: “Được rồi, cô em, lần này không cần em giúp đâu! Hãy để đàn anh tự giải quyết là được! Không cần tiễn đâu!”

“Không phải!” Lý Bối Ni gấp tới nỗi không khỏi phải giậm chân vì tức: “Đàn anh, anh đi sai hướng rồi, bên này cơ!”

Thì ra, hướng Triệu Ngọc đi lại chính là hướng đi càng sâu hơn vào trong nghĩa trang, đằng đó không hề có lối ra.

“Ha ha ha…”

Các thành viên của tổ B chỉ nghĩ rằng do Triệu Ngọc vừa trúng phải thuốc mê vẫn chưa tỉnh hẳn, nên tất cả đều không nhịn được mà cười đến nỗi phải gập người lại ôm bụng.

Lưu Trường Hổ tức tối, nhổ bẹp một bãi nước bọt ra, thì thào: “Hừ, lối ra cũng không tìm được mà còn đòi đi bắt hung thủ? Đúng là trò cười!”

Lúc này Triệu Ngọc đã đi rất xa, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy mọi hành động của hắn. Nhưng mọi người nhìn thấy Triệu Ngọc vẫn chưa rời khỏi nghĩa trang, mà đang lòng vòng xung quanh các ngôi mộ.

Hả?

Hành vi khác thường của Triệu Ngọc đã thu hút sự chú ý của các cảnh sát rất nhanh chóng, đặc biệt là tổ trưởng Khúc Bình. Vốn dĩ chị ta đang định rời khỏi nơi này, nhưng sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc cứ đảo vòng quanh các ngôi mộ, chị ta cũng bắt đầu cảm thấy khó hiểu.

Chậc chậc…

Cái tên Triệu Ngọc này, rốt cuộc đang làm gì vậy?

Ngay lúc đám đông không chú ý, Triệu Ngọc đột ngột dừng lại trước một ngôi mộ nào đó, tiếp theo trông có vẻ hắn giống như tìm thấy cái gì đó, rồi bất ngờ dùng sức đạp mạnh lên ngôi mộ!

Ôi…

Ôi trời!

Ôi trời ơi!

Các cảnh sát trừng mắt há hốc miệng nhìn, trong lòng thầm nghĩ tên Triệu Ngọc này… không lẽ… điên thật rồi?!

Nào ngờ, sau khi Triệu Ngọc giẫm mấy cái rất mạnh lên ngôi mộ, hắn nhún người một cái rồi biến mất ngay trước mặt mọi người!

Á!?

Người đâu?

Không phải chứ?

Không lẽ… chui… chui xuống dưới mộ rồi?

“Mau! Mau! Qua đó mau!”

Khúc Bình đã ý thức được điều gì đó, lập tức chạy vội về hướng của Triệu Ngọc trước tiên. Các cảnh sát khác cũng lập tức theo sau, ngay cả mấy người như Lưu Trường Hổ hay Vương Phi cũng không ngoại lệ.

Sau khi mọi người đã chạy thục mạng tới trước ngôi mộ đó, tất cả đều kinh hồn bạt vía. Không ngờ rằng, ngay bên cạnh ngôi mộ đó có một miệng hố đường kính chừng nửa mét!

Sau đó, khi mọi người vẫn chưa kịp xem cẩn thận thì Triệu Ngọc xoạt một cái đã phá vỡ miệng lỗ to hơn và xuất hiện trước mặt mọi người. Bên dưới người hắn, còn có một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó mặc áo gió bó sát người, trên đầu đang đội một chiếc mũ chuyên dùng cho phẫu thuật, đó chính là hung thủ thật sự của vụ án – Lý Đan!

“Mau!” Triệu Ngọc dùng cả người đè chặt Lý Đan lại, sau đó giơ tay hình chữ V lên rồi hét to vào đám người xung quanh: “Mau chụp cho tôi tấm ảnh!!!”





Mấy phút sau, Lý Đan bị cảnh sát dẫn đi với cái còng trên tay.

Trước khi rời khỏi, Lý Đan vẫn luôn trừng mắt nhìn Triệu Ngọc với vẻ oán hận, đến nỗi Triệu Ngọc cảm thấy có chút bức bối. Vừa nghĩ tới việc con người này chính là hung thủ đã chặt ba cánh tay người, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

“Hây!”

Lý Bối Ni vỗ vào lưng Triệu Ngọc một cái làm hắn rùng mình.

“Bà nội nó… Là em à? Làm anh hết hồn!” Triệu Ngọc xoa xoa ngực, lần này hắn thật sự cảm thấy hoảng sợ.

“Xí! Mộ người ta còn dám chui vô, chẳng lẽ anh lại đi sợ em?” Lý Bối Ni cười rạng rỡ ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngọc, không nhịn được hỏi: “Mau lên, nói thật đi, làm sao anh biết được hung thủ đang trốn dưới ngôi mộ đó?”

“Anh… anh…” Triệu Ngọc nghĩ ngợi một chút rồi bịa đại câu chuyện: “Là thế này, mẹ của Lý Đan nói, Lý Đan muốn theo đoàn kịch về quê biểu diễn, phải mấy ngày mới quay lại! Đó chẳng phải… chẳng phải ý nói là, chị ta sớm đã có dự tính không về nhà rồi sao?”

“Em có nhớ không, năm ngoái sau khi chặt đứt tay phải của Viên Lỵ Lỵ, vì để bản thân không xuất hiện trong camera an ninh, chị ta đã trốn suốt bảy ngày trên sân thượng! Cho nên, anh mới nghĩ, có lẽ nào chị ta sẽ lặp lại cách thức này một lần nữa?”

“Có lý!” Lý Bối Ni nghĩ một chút rồi nói: “Trong nghĩa trang tuy không có camera, nhưng bốn phía đều là những tuyến đường lớn. Nếu chị ta muốn không để lại bất kỳ dấu vết nào thì việc ẩn trốn ở một nơi nào gần hiện trường là một kế sách tuyệt diệu. Chỉ là, lựa chọn một ngôi mộ làm nơi ẩn trốn, hung thủ này quả thật có lá gan quá lớn!”

“Gan không lớn làm sao chặt tay?” Triệu Ngọc tỏ ra rất đắc ý.

“Chà! Không đúng?” Không biết Lý Bối Ni đã nghĩ ra được gì, vội hỏi: “Đàn anh? Cứ cho là anh đoán được có khả năng hung thủ sẽ trốn dưới mộ, nhưng mà… làm sao anh biết được vị trí cụ thể chứ? Lúc nãy anh chỉ mất một lúc là đã tìm ra đúng chỗ rồi mà!”

“Ừm… cái… cái này… ha ha…” Triệu Ngọc ấp úng cả buổi cũng tìm không ra lý do hợp lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 171 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status