Dear doctor (Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn)

Chương 41: Yêu cùng biệt ly


Edit: TruongAn520

Nhà ông bà nội của Bác sĩ có một khu vườn rộng, hai ông bà trồng rất nhiều cây. Không phải hoa, không phải cỏ, mà là cây. Những cây nhỏ có thể bỏ vào túi như cây nhãn nhỏ, cây vạn tuế nhỏ, cây mai vàng nhỏ. Vào buổi chiều, hai ông bà ngồi kề bên nhau ở trên sân thượng cùng nhau phơi nắng. Nhìn bóng lưng họ, tôi nghĩ đến vài chục năm sau, nếu tôi và Cố Nguỵ cũng có thể như vậy, tay nắm lấy tay, nói liên miên cằn nhằn với nhau, như vậy tốt biết bao nhiêu.

Tôi đã từng hỏi Cố Nguỵ, nếu như không phải tôi, vậy sẽ là ai.

Cố Nguỵ nghĩ nghĩ rồi nói, có khả năng anh sẽ tìm người nào đó trong nghề, có thể là bác sĩ hoặc là nhân viên hành chính bệnh viện.

Tôi buồn buồn hỏi vì sao. Anh ấy nói, tuổi tác lớn dần, bố mẹ cũng sẽ gấp, bản thân mình không có đầy đủ thời gian để tìm hiểu và duy trì một mối quan hệ yêu đương, cho nên sẽ phải tiếp nhận những đối tượng mà bố mẹ hoặc đồng nghiệp giới thiệu như một người đồng nghiệp cùng đơn vị, hoặc những người xung quanh. Nếu tìm một người bác sĩ, sẽ không ngại anh ấy đi làm bận rộn. Nếu tìm một nhân viên hành chính, thì người đó có thể chăm sóc cho Cố gia. Sau đó hai người dần quen thuộc với nhau, yêu đương, kết hôn, sinh con sống qua ngày.

Anh ấy nói hết sức bình thản.

Tôi có thể tượng tưởng cảnh anh ấy một chiếc áo khoác trắng mỉm cười đứng cùng một chỗ với người nào đó. Tôi sẽ không già mồm bình luận như vậy có phải tình yêu hay không, bởi vì, nếu không là Cố Nguỵ, tôi cũng sẽ ở trong đống vòng tròn này, tìm lấy một đối tượng thích hợp trong mắt người khác, cùng nhau trải qua quá trình tình yêu và hôn nhân. Những người yêu cùng làm trong một hệ thống công việc thì họ luôn có thể hiểu nhau hơn so với những người yêu có công việc khác nhau, bởi vì tính chất công việc của họ tương tự nhau. Tôi có thể hiểu loại hình thức tình yêu và hôn nhân này, cho nên trong lòng có chút trống vắng và đau.

Tôi nhìn vào mắt anh ấy và tưởng tượng rằng ánh mắt anh ấy khi đối mặt với tôi bây giờ sẽ khác như thế nào khi anh ấy đối mặt với người có thể là "bạn gái" của anh ấy.

Cố Nguỵ im lặng để tôi nhìn chằm chằm anh ấy. Trước mặt tôi anh ấy luôn điềm nhiên và thẳng thắn.

"Nếu lúc trước em học y, thì lúc này con cái chúng ta đều có thể đi mua xì dầu được rồi. Aiz , lãng phí nhiều năm vô ích như vậy."

Cố Nguỵ cười nhạt: "Lúc đó khá bận rộn."

Tôi xoa nhẹ vành tai anh: "Nếu lúc đó anh không bận rộn thì em sẽ không thể tìm được anh."

Cố Nguỵ vẫn cảm thấy bác sĩ là một nghề không thích hợp với yêu đương, mệt mỏi, bận rộn, không tự do. Anh ấy vẫn luôn cố gắng bù đắp những thứ thiếu sót, miệng tuy không nói nhưng mỗi khi nhìn tôi luôn có một loại biểu lộ nhàn nhạt áy náy toái ra. Trong ba năm qua, anh ấy từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, mới đầu chần chừ, sau đó chắc chắn và nỗ lực, tôi đều nhìn thấy trong mắt, tôi bỗng thấy mình đau lòng vô cớ.

Tôi vội vàng nói sang chuyện khác: "Bác sĩ, lúc anh đi học, ngữ văn và tiếng Anh cái nào học giỏi hơn?"

Cố Nguỵ nghĩ nghĩ: "Chắc là tiếng Anh."

Hai môn bi kịch của sinh viên khối tự nhiên...

"A, về sau nếu con chúng ta đưa về một bài thi ngữ văn có thành tích quá khó coi, em nên dạy dỗ hay không dạy dỗ? Nếu không dạy dỗ thì không thể nào nói nổi, nếu dạy dỗ nó thì do gene di truyền không tốt. Hay là thế này, về sau tất cả chuyện hàng ngày em quản lí, công tác tư tưởng em cũng có thể làm, còn việc đánh đòn này đại loại bạo lực vẫn là nhờ anh xử lí đi, hai chúng ta phân công công việc trước vậy..."

Cố Nguỵ cười khẽ: "Em lại nói lái sang chuyện khác."

.......

Tết Nguyên tiêu 2012, người một nhà cùng nhau ăn tết, Cố Nguỵ qua phòng ngủ gọi bà nội.

Một phút sau: "Hiệu Hiệu! Gọi 120!"

Buổi tối hôm ấy chúng tôi trải qua ở bệnh viện.

Hình ảnh chủ nhiệm khoa lật từng tấm CT quét hình đồ, cuối cùng lại không nói gì, chỉ vỗ vỗ cánh tay Cố Nguỵ.

Cố Nguỵ xem từng cuộn phim dán trên màn hình, cũng bất động không nói chuyện, thật lâu sau đó mới gật đầu cảm ơn rồi dắt tôi đi ra. Tuy rằng đã sớm có tâm lí chuẩn bị, nhưng là chờ đến khi chân chính đến ngày đó, anh ấy vẫn cảm thấy "lồng ngực buồn bực" như cũ.

So sánh với Cố Nguỵ, trái lại ông nội bình tĩnh hơn nhiều. Sau hai tuần lễ, ông ấy nắm tay của bà nội: "Chúng ta về nhà nhé?"

Bà nội nằm trên giường bệnh mặt bình thản gật đầu.

Cố Nguỵ gầy đi trông thấy, anh ấy luôn kiên trì cách một ngày lại về thăm ông bà nội một lần. Tôi khẽ chạm chỗ nổi xương của anh nhưng vẫn là không nói gì.

............

Đầu tháng bốn. Rạng sáng 4 giờ.

Tôi ngủ hết sức không yên ổn. Trong bóng tối, điện thoại bỗng rung lên, tôi đột nhiên tỉnh lại, ấn nút trả lời.

"Bà nội không xong rồi."

Tôi nghe thấy thanh âm trầm thấp của Cố Nguỵ, lòng cũng chìm xuống.

"Anh mới gọi điện cho Trần Thông để hắn sớm đến trực thay anh." Anh ấy nhất định phải đảm bảo ở ban có người.

Tôi rửa mặt thay quần áo, chạy ra cổng trường, bắt xe đến bệnh viện. Trời vẫn còn tối, tôi thấy Cố Nguỵ chạy lên tầng lớn. Ánh đèn ở đại sảnh sau lưng chỉ có thể soi thấy miệng anh mở lớn thở ra khói trắng, không nhìn thấy vẻ mặt của anh. Trên đường chúng tôi không nói chuyện, không khí trong xe trầm mặc mà đê mê. Lúc đợi đèn đỏ, tôi nhìn thấy ngón trỏ của anh chậm rãi gõ vô lăng, chỉ có thể nhẹ vỗ cánh tay anh.

Đến nhà nhấn chuông cửa, tay tôi bị cầm có chút đau. Cửa rất nhanh được mở ra, mẹ Bác sĩ khẽ nói: "Mau vào đi."

Chúng tôi vào thẳng phòng ngủ, bà nội đang nằm trong lòng bố Bác sĩ.

Bác sĩ nhẹ nhàng quỳ trên thảm trải sàn trên giường, duỗi tay nắm lấy tay bà nội.

Bà nội nheo mắt, chậm rãi nhìn anh, ngón cái nhẹ nhàng vuốt, ánh mắt chuyển sang tôi, môi mấp máy không phát ra tiếng.

Tôi dựa vào vai Bác sĩ, nhìn bà dịu dàng vững chắc, sau khi trải qua một đời lên xuống nhấp nhô, lúc con cháu đang ở xung quanh, từ từ nhắm mắt, yên tĩnh, tựa như đang ngủ say. 5 giờ 57 phút, bố Bác sĩ rút cánh tay bà ra, lắc đầu: "Đi". Ở lúc sáng sớm thấp thoáng ánh mặt trời, bình tĩnh rời khỏi nhân thế.

Bác sĩ nắm tay bà, rồi lại nhẹ nhàng buông ra. Mẹ Bác sĩ đi đến thay quần áo cho bà, chúng tôi đi ra ngoài.

Tôi dắt Bác sĩ đến hành lang ban công, nheo mắt nhìn chân trời chậm rãi hiện ra ánh mặt trời, xuyên qua những tầng mây dày đặc.

Bác sĩ ngồi ở bàn vuông nhỏ ở trên ban công, chất gỗ trên mặt bàn khắc bàn cờ đã phai, mặt ngoài bởi vì lau qua nhiều năm mà bóng loáng. Anh duỗi ngón tay lướt qua vết hằn trên mặt bàn: "Hồi nhỏ, ông nội chính là ở trên bàn này dạy anh chơi cờ, anh cùng bà nội hai người đấu một mình ông."

Tôi vuốt ve mặt anh, bác sĩ chậm rãi chớp mắt, ôm chặt eo tôi, mặt vùi vào lòng tôi. Không khí sáng sớm thanh mát, anh thở ra khí ẩm phả vào lồng ngực tôi, tôi xoa tóc anh: "Về sau có thể tiếp tục dùng cái bàn này dạy con chúng ta."

Sinh mệnh luôn không ngừng luân hồi, chúng ta không thể khống chế được nó. Cho nên chúng ta nên thản nhiên đối mặt với những gì đã trải qua, quý trọng những gì đang trải qua, kì vọng vào những gì sắp trải qua. Như vậy, thời điểm chúng ta rời khỏi có thể an tâm thanh thản, không có thiếu sót gì đáng tiếc.

Từ nhỏ đến lớn, tôi tham gia rất nhiều tang lễ, gần nhất là năm ba đại học, là bạn học của tôi qua đời, là bệnh máu. Đó là một trường hợp tang lễ khiến người ta khó chấp nhận, tuổi trẻ như vậy, đột ngột ra đi. Ba tháng trước cô ấy còn vui vẻ cùng chúng tôi.

Ở buổi tang lễ, có một lưu học sinh đọc diễn văn cuối cùng, có một đoạn đến bây giờ tôi còn nhớ rõ.

"During our lives, there've always been departures with families, friends or loves.

They pass off, ran away or just disappeared, thing that you can't get control of. It's terribly insufferable, you will accept at last, watching their receding backs.

Until one day, we know how to lose, how to gain, how to cherish what we have with her. Then we finaly learn how to say goodbye.

Wish that her best time was spent with you, and with her forever."

Cố Nguỵ là cháu trai trưởng, nhiệm vụ chính là giữ tang. Từ lúc sáng anh có chợp mắt trên vai tôi một lúc, sau đó liền không ngủ. Bố trí linh đường xong, Bác sĩ đổi áo khoác đen, tiếp đãi người đến viếng thăm.

Ba ngày túc trực bên linh cữu, Cố Nguỵ cơ bản là không ngủ.

"Hiệu Hiệu, mang Tiểu Bắc đi nghỉ ngơi một lát đi." Mẹ Bác sĩ vỗ vỗ cánh tay tôi.

Tôi đi qua dắt tay Cố Nguỵ, kéo anh lên thư phòng, để anh ngồi trên ghế dựa: "Anh ngủ một lát."

Anh nhìn tôi không nói.

Tôi lại kéo tay anh: "Anh nhắm mắt nghỉ ngơi một chút cũng được."

Cố Nguỵ chớp chớp mắt, chậm rãi khép mi. Tôi dựa vào cái bàn trước mặt anh, nhìn anh hô hấp bình ổn, lại rất không kiên định, lông mày lúc nhíu lúc dãn, mười phần chung đều không có, lại mở mắt ra nhìn tôi không nói.

Tôi đứng thẳng, bị anh kéo đến trước mặt.

Hai bàn tay theo vạt áo tôi mà đi vào, đi đến eo sau, từ từ đi lên trên, dán lên xương bả vai, mặt anh dán vào lồng ngực của tôi.

Tôi hôn lên trán anh ấy, ôm chặt vai anh: "Em ở đây với anh."

Cố Nguỵ cuối cùng cứ thế thiếp đi.

________________________

Bác sĩ: ......

(...)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status