Khu vui chơi đáng sợ

Chương 17: Quỷ ảnh mê thành quyển (1)


  Khung cảnh trước mặt chìm vào bóng đêm, bảng chọn trò chơi cũng tạm thời không thể mở. Sau vài giây thất thần ngắn ngủi, Phong Bất Giác ý thức được trong màn đêm vô tận này, tư thế của anh đã chuyển từ trạng thái đứng sang trạng thái ngồi, hình như đang ngồi trên một chiếc ghế cứng nào đó.

"Chào mừng đến với 'Khu vui chơi đáng sợ'." Lần này âm thanh xuất hiện ngẫu nhiên kia rất bình thường, cảm giác như giọng của một người thanh niên bình thường. Nhưng câu này được nói ra lại nghe có chút quỷ dị.

[Đã tải xong, bạn hiện đang tiến hành hình thức sinh tồn đội (Thường).]

[Hình thức này cung cấp nội dung giới thiệu phó bản, và có tỷ lệ xuất hiện nhiệm vụ chính/nhiệm vụ ẩn và thế giới quan đặc biệt.]

[Phần thưởng vượt phó bản: Khi tổng kết phần thưởng có thể nhận được thêm 80% kinh nghiệm vượt ải]

[Lập tức hiển thị nội dung giới thiệu phó bản, sau khi giới thiệu hoàn thành sẽ lập tức bắt đầu phó bản.]

Màn hình CG trực tiếp xuất hiện trước mắt Phong Bất Giác, cảm giác đó giống như đeo một chiếc kính đen cho phép xem phim rạp, đồng thời, âm thanh giải thích tương ứng cũng vang lên bên tai.

[Đây là một thành phố lớn phồn hoa hiện đại, giống như tất cả các thành phố hạng một trên thế giới, cao ốc mọc lên san sát, dòng xe đông như nêm, dân số đông đúc, chất lượng không khí thì kém…]

Khi dòng âm thanh tự thuật vang lên, hình ảnh cũng nhanh chóng hiện ra trước mắt, nhưng chỉ là hình ảnh đường phố rất bình thường.

[Mãi cho đến một buổi tối, mặt trời lặn xuống nhưng không hề mọc lên lại. Phía sau đám mây phiêu bạt là ánh trăng âm u lúc ẩn lúc hiện, chiếu xuống thành phố cô lập tĩnh mịch này.]

Khung cảnh trước mắt Phong Bất Giác lập tức trở nên u ám, thậm chí hoàn toàn biến thành màu đen. Vài giây sau thì lại hồi phục lại một chút ánh sáng, chính là độ sáng nên có trong đêm không trăng. Trong thành phố này vẫn còn một vài nguồn sáng, nhưng không phải là độ sáng mà một thành phố phồn hoa đô thị nên có trong đêm. Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy rất nhiều xe cộ yên tĩnh không chuyển động trên đường phố, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng người đi đường nào, cũng không thấy bất kỳ vật thể nào chuyển động…

[Bạn mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ngồi trên một chiếc tàu điện ngầm chuyến cuối cùng quen thuộc. Lúc này những người xung quanh bạn đều là người xa lạ, cùng với bạn… Bọn họ là những người may mắn sống sót trong thành phố này.]

Sau khi câu này vang lên bên tai, Phong Bất Giác chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên. Đến lúc hồi phục lại giác quan bình thường thì bảng chọn trò chơi cũng có thể mở ra được, xem ra phó bản đã bắt đầu.

Anh thật sự đang ngồi trên một hàng ghế trong tàu điện ngầm đang chạy. Cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, biến thành từng lằn ngang. Anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiểu Thán đang ngồi ở chỗ không xa bên cạnh. Không ngoài dự liệu trong toa tàu này còn ba người khách khác.

Cách phía tay trái của Phong Bất Giác và Vương Thán Chi không xa, có một nam một nữ đang ngồi trên một hàng ghế, có lẽ chưa tới hai mươi, trông vẫn còn là học sinh. Mặt người con trai rất trắng, tóc cũng rất dài. Nói thật thì với tạo hình này, cậu ta và cô gái bên cạnh trông y như nhau. Chiều cao của hai người họ rất bình thường, vóc dáng hơi gầy, mặt mũi có thể xem là nam thanh nữ tú. Từ ingame* của bọn họ thì có thể thấy hai người này có lẽ là quan hệ người yêu. Chàng trai tên là "Cô Độc Nhất Là Khi Nhớ Em", cô gái tên là "Cô Đơn Nhất Là Khi Nhớ Anh".

(*) Ingame hay còn gọi là account game, là tên trong game của người chơi.

Trong hình thức sinh tồn đoàn đội, lúc này được xem như thời gian điều chỉnh trước khi bắt đầu game. Cũng là điều kiện mà hệ thống cung cấp để người chơi tiến hành giao lưu với nhau. Trong môi trường này, ingame của người chơi đều hiển thị trên đỉnh đầu, mọi người đều có thể nhìn thấy tên của nhau. Đợi đến khi rời khỏi đây thì tên trên đỉnh đầu sẽ biến mất, muốn tìm thông tin thành viên trong đội tên gì thì phải mở bảng chọn rồi vào phần tổ đội để tìm.

Thông tin có thể nhìn thấy trong bảng tổ đội cũng có hạn. Đầu tiên, trong bảng chọn dĩ nhiên sẽ không nhìn thấy tướng mạo của thành viên khác, chỉ có mỗi tên và level. Thứ hai, ở khung tình hình bên cạnh chỉ hiển thị "còn sống" hoặc "đã chết", còn về phần giá trị Hp của người đó còn bao nhiêu, có trạng thái dị thường gì không thì hoàn toàn không thấy được.

Trong toa tàu này tổng cộng có năm người, vẫn còn một người chưa giới thiệu, anh ta ngồi ở hàng ghế đối diện Phong Bất Giác và Vương Thán Chi.

Dù bây giờ anh ta đang ngồi, nhưng dùng mắt nhìn vào cũng đoán được có lẽ anh ta cao khoảng một mét chín trở lên, trọng lượng cơ thể nhất định là năm mươi kilogam. Nhìn dáng vẻ thì thấy anh ta chắc chắn chưa đến ba mươi tuổi, gương mặt lạnh lùng, đường nét dưới cằm vô cùng cương nghị. Bả vai rộng, dáng người hình chữ V*, ẩn sau lớp áo thun kia là đường nét cơ bắp cuồn cuộn hai cánh tay.

(*) Dáng người hình chữ V: ngực nở, eo thon

Với vóc dáng này, gọi anh ta một tiếng "lực sĩ" thì chẳng có gì là khoa trương cả. Tuy trò chơi liên kết thần kinh cho phép người chơi sửa lại tướng mạo trong thế giới ảo, nhưng tính năng này sẽ tồn tại hạn chế mức độ điều chỉnh. Mặt thì có thể thoải mái "PS*", nhưng mức độ điều chỉnh trên thể hình tối đa không được mức 8%, nhiều hơn sẽ xảy ra vấn đề. Ví dụ thân thể thực tế của bạn chỉ cao một mét năm mà bạn chỉnh chiều cao thành hai mét thì nhất định bạn sẽ không thích ứng được.

(*) PS (photoshop): chỉnh sửa

Vì vậy, giả sử người chơi cao một mét tám thì mức điều chỉnh tối đã sẽ ở khoảng một mét chín tư phẩy bốn, mức tối thiểu là một mét sáu lăm phẩy sáu; Người có cân nặng sáu mươi kilogam, có thể tăng cân hoặc giảm khoảng bốn phẩy tám kilogam. Mà điều chỉnh tỷ lệ cơ thể lại là một khái niệm rất mơ hồ, lấy ví dụ thì bụng bia có thể chỉnh thành một cái bụng khá bằng phẳng, nhưng tuyệt đối sẽ không có cơ bụng.

Vì vậy, trừ yếu tố mặt mũi, người đàn ông ngồi trước mặt bọn họ trên thực tế có tám phần là một lực sĩ, không loại trừ khả năng anh ta đã chỉnh sửa ngoại hình của mình.

Sau khi hai người họ và anh ta nhìn thẳng vào nhau, anh ta liền mở miệng nói trước: "Để tôi tự giới thiệu…" Anh ta vỗ lồng ngực: "Long Ngạo Mân, vừa lên đến level 10."

"Tôi thấy rồi… Hân hạnh, hân hạnh." Phong Bất Giác trả lời.

Vương Thán Chi rất hiếu kỳ hỏi: "Anh trai này, một phần trong igame là tên của anh hả? Thì ra có thể đặt được cái tên dài vậy?"

"À, cái này à, đó là danh hiệu của tôi, đạt level 10 sẽ được nhận, là do hệ thống đánh giá." Long Ngạo Mân trả lời, danh hiệu hiển thị trên đỉnh đầu của anh ta là [Người xung phong dũng mãnh·Long Ngạo Mân]

Phong Bất Giác rõ ràng biết được thiết lập này, nên lúc nãy anh mới nói "Tôi thấy rồi".

"Dáng vẻ giống như rất mạnh mẽ…" Vương Thán Chi hai mắt sáng rực nói.

Phong Bất Giác chen vào nói: "Cái gì mà giống như rất mạnh? Nói năng kiểu gì thế?" Anh nghiêm túc nói: "Phải nói là rất mạnh."

"Ha ha ha, làm gì có đâu, chỉ là chơi nhiều một chút thôi." Long Ngạo Mân mỉm cười nói, lời của Phong Bất Giác rõ ràng khiến anh ta rất vui.

"Anh Long khiêm tốn rồi, vừa nhìn thì đã biết anh không phải là người bình thường." Phong Bất Giác trực tiếp gọi một tiếng "anh Long". Trong lòng anh thật sự khâm phục người mang tên "Long Ngạo Mân" này, cảm giác khi nhìn thấy cái tên này, cứ như có một luồng khí bá vương quét qua mặt.

Phong Bất Giác lập tức xoay đầu qua, nói với đôi nam nữ kia: "Chào hai bạn."

"À, chào anh, chào anh." Hai người tùy tiện trả lời, hầu như không thích nói chuyện với ba người bên kia cho lắm.

Trong vài phút tiếp theo, Phong Bất Giác và Long Ngạo Mân nói về kinh nghiệm chơi game. Vương Thán Chi cũng ngồi bên cạnh câu có câu không chen vào nói. Đây vẫn còn là ngày đầu tiên mở Close Beta*, mọi người thật ra đều là tân thủ, có rất nhều thứ đáng để giao lưu học hỏi.

(*) Close Beta (bản thử nghiệm): giai đoạn thử nghiệm game, giai đoạn này chỉ có một số lượng người chơi nhất định có thể chơi game. Đây là giai đoạn mà người chơi có thể trực tiếp đóng góp vào việc định hình sản phẩm: báo lỗi, bug, fix kỹ năng, hiệu ứng… tới nhà phát hành game. Sau bản Close Beta là bản Open Beta cũng là bản chính thức.

Hình như không nên gọi anh ta là Long Ngạo Mân, mà phải gọi anh ta Quách Đại Lộ* mới đúng. Anh ta là một người rất bình thường, đối đãi với mọi người rất chân thành, cũng rất ngay thẳng phóng khoáng. Sự chân thành của anh ta có thể nghe thấy, có thể nhìn thấy, càng có thể cảm nhận được. Ý kiến anh ta đưa ra rất đúng trọng tâm, không vì Phong Bất Giác và Vương Thán Chi đều ở level thấp mà dùng thái độ tự cao tự đại.

(*) Quách Đại Lộ: Một trong những nam chính tiểu thuyết kiếm hiệp "Anh hình hoan lạc" của tác giả Cổ Long.

Phía bên kia, cặp tình nhân kia đã nói chuyện anh anh em em, ôm ấp, dính chặt lấy nhau, thì thầm chuyện riêng tư gì đó. Có lẽ sẽ có người hỏi, trong trò chơi này có thể thực hiện những hành động thân mật được sao? Xin chú ý, nội dung phía trước có viết là nghiêm cấm các hành vi quấy rối, còn hành động của hai người này đều là tình nguyện. Đương nhiên, bọn họ cũng không thể làm ra chuyện gì quá đáng, nhiều nhất cũng chỉ là ôm và hôn, căn bản là không được ngồi chồng lên nhau. Trong xã hội hài hòa này, game cũng không hoàn toàn cấm những hành vi "thân thiết".

Không bao lâu sau, tàu điện ngầm từ từ chậm lại, cho đến khi dừng lại hoàn toàn.

Ánh đèn bên ngoài ga tàu điện ngầm vẫn sáng bình thường, nhưng không nghe thấy âm thanh gì. Ngoài tiếng chuyển động của tàu điện thì không nghe thấy tiếng loa phát thanh nào.

Cửa tàu mở ra, đồng thời lúc đó đèn trong toa tàu điện cũng tắt.

Em gái Cô Đơn giật mình, khẽ kêu lên một tiếng, anh bạn Cô Độc bên cạnh cũng sững sờ. Nhưng cậu ta không đến mức la lên thành tiếng, có điều cơ thể lại run rẩy.

"A!!!!"

Nhưng lần này lại là tiếng gào thảm thiết của Tiểu Thán vang lên.

Đợi anh ta hét xong, Phong Bất Giác thở dài: "Nếu không phải hệ thống ngăn cản, tôi thật sự muốn nhét cờ lê vào trong miệng cậu." Anh vừa lắc đầu, vừa đi ra khỏi tàu điện.

Tuy đèn trong toa tàu đã tắt hết, nhưng cũng không đến mức không nhìn thấy năm ngón tay, vì ánh đèn ở ga tàu điện ngầm vẫn sáng bình thường. Tiếng gào thét của Vương Thán Chi thật sự khiến anh ta rất mất mặt. Cô Độc và Cô Đơn lúc này cũng nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ từ đáy lòng. Long Ngạo Mân thì cố gắng nhịn cười, cười gượng gạo cùng Phong Bất Giác đi ra khỏi toa tàu.

Mười mấy giây sau, năm người đã đứng trên sân ga. Phong Bất Giác đưa mắt quan sát bốn phía, rồi nói: "Tôi đi đến đầu tàu xem thử, có lẽ sẽ có nhân viên lái."

"Vẫn là đừng nên đi một mình. Nếu không thì mọi người đi cùng nhau đi?" Long Ngạo Mân nói.

"Haiz, tìm nhân viên lái cái gì chứ. Thật phiền phức! Lãng phí thời gian của mọi người. Không phải có anh trai level 10 ở đây sao, chúng ta đi theo anh ta, đi lên mặt đất, cho dù gặp phải thứ gì tiêu diệt nó là được. Tóm lại là cứ giết đến khi có thể vượt ải." Anh bạn Cô Độc nói.

Phong Bất Giác có thể nhìn thấy thông tin trong bảng tổ đội, level của Cô Độc và Cô Đơn là level 7 và level 6. Dù sao cũng cao hơn anh và Tiểu Thán, cho rằng bản thân càng có quyền lên tiếng.

"Vậy được rồi." Phong Bất Giác ấy vậy mà lại đồng ý. Sau đó anh quay đầu nói với Long Ngạo Mân: "Anh Long, ý của anh thế nào?"

"Không thành vấn đề, mọi người đi sau lưng tôi, nếu gặp phải tình huống cần phải chiến đấu thì để tôi ra ta là được." Long Ngạo Mân sảng khoái trả lời, vừa nói vừa bước lên thang cuốn tự động: "Mọi người đi theo tôi." Khi anh ta đứng vững trên thang cuốn tự động thì lấy một tấm khiên từ trong túi ra, trang bị trên cổ tay phải.

"Anh Giác? Có chuyện gì thế?" Vương Thán Chi nói nhỏ với Phong Bất Giác. Anh ta rất hiểu Phong Bất Giác, anh Giác sao lại là người có thể thay đổi hành động vì lời nói của người khác? Huống hồ gì lời đề nghị của anh bạn Cô Độc này không thể nói là sáng suốt, có chính xác hay không vẫn còn là một nghi vấn.

"Không có gì, tôi vốn cũng cảm thấy xác suất có người lái chiếc tàu điện này không cao, chỉ mang một tâm thái hy vọng muốn đi xác nhận lại thôi." Phong Bất Giác nhỏ tiếng trả lời: "Nếu đã có người phản đối, trong tình huống bất đồng không có gì quan trọng thì nhường một bước cũng được."

Lúc nói đến đây thì bọn họ đã đi theo Long Ngạo Mân đến trước cầu thang cuốn đi lên mặt đất, nhưng năm người vẫn còn đứng trong ga tàu điện, muốn đi lên mặt đất thì vẫn phải lên thêm một tầng nữa.

Sau khi đi lên thang cuốn, trước mặt bọn họ là một tấm biển hướng dẫn. Tấm biển chỉ lối ra cùng với những đường thông lên mặt đất. Nhưng điều đó không quan trọng đối với bọn họ, bọn họ chỉ cần tìm một lối ra gần nhất, phải đi ra ngoài để xem rốt cuộc trong thành phố đã xảy ra chuyện gì.

Đúng vào lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên bên tai bọn họ: [Nhiệm vụ chính đã được kích hoạt]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status