Nghe nói em thích tôi

Chương 231



CHƯƠNG 231: VÌ SAO LY HÔN

“Phải đó phải đó!” Bùi Tố Phân còn đỏ mắt bổ sung, “Có thể nhìn thấy hai đứa con tốt đẹp như lúc đầu chính là chuyện vui nhất của bố mẹ, ngày nào đó hai ông bà già này có nhắm mắt rời đi cũng không còn gì bận lòng nữa rồi!”

“Mẹ…” Nguyễn Lưu Tranh sợ nhất nghe thấy bố mẹ nói mấy lời này, trong lòng chua xót, không nhịn được cũng đỏ viền mắt.

“Bố mẹ, mọi người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi! Sau này có con và Lưu Tranh cùng nhau báo hiếu bố mẹ!” Ninh Chí Khiêm vẫn đang quỳ một gối.

“Đứng lên trước đã, đứng lên đi, đừng quỳ nữa, đứa nhỏ ngốc này.” Bùi Tố Phân vui mừng không thôi, trong mắt tràn đầy nước mắt kích động.

Ninh Chí Khiêm lại nhìn Nguyễn Lưu Tranh, mỉm cười, “Lãnh đạo còn chưa cho đứng ạ!”

Một tiếng lãnh đạo làm cho người lớn bật cười thành tiếng, ngay cả những đường nét căng thẳng trên mặt Ninh Thủ Chính cũng nhu hòa hơn.

Nguyễn Lưu Tranh bị cười đến nỗi ngượng ngùng không thôi, ở trước mặt bố mẹ chồng tương lai lại gọi cô là lãnh đạo? Điều này không thích hợp biết bao? Cũng may Ninh Thủ Chính và Ôn Nghi đều dễ sống chung, gặp phải bà mẹ chồng khó tính, không chừng lại cho rằng cô đàn áp con trai bảo bối đấy chứ!

“Anh đứng dậy đi! Đừng nói lung tung!” Cô đỏ mặt khẽ nói.

“Vậy…” Anh lấy nhẫn ra, cầm tay cô, mỉm dười đợi chỉ thị của cô.

Nguyễn Lưu Tranh bị bốn người lớn nhìn chằm chằm, cảm giác da mặt sắp bị đốt cháy rồi! Sao anh có thể cầu hôn trước mặt người lớn như vậy?

Anh chờ tới chờ lui, không chờ được một chữ “được”, nhưng lại đọc hiểu tất cả từ trong ánh mắt xấu hổ của cô, cuối cùng đeo nhẫn lên trên ngón áp út cho cô, đứng dậy, nhân tiện hôn một cái lên gò má cô, “Cảm ơn bà xã.”

Tiếng vỗ tay vang lên.

Tiếng vỗ tay của bốn người, không nhiệt liệt như lúc họp ở bệnh viện, nhưng cô lại ngượng ngùng hơn so với lúc ở phòng hội nghị, anh thực sự càng ngày càng không kiêng dè gì, ngay trước mặt người lớn cũng muốn hôn thì hôn, đủ tùy hứng…

Tiếp đến cũng không còn chuyện gì của hai người họ nữa, cơ bản đều là chuyện của Ôn Nghi và Bùi Tố Phân, thương lượng ngày kết hôn, đúng vậy, lúc Ôn Nghi nhắc tới toàn là dùng hai chữ kết hôn chứ không phải là phục hôn, thận trọng giống như lần đầu tiên, thậm chí nhắc đến đủ loại chi tiết sính lễ.

Bản thân Nguyễn Lưu Tranh cũng hơi không kiềm nén được, đâu có lý nào lại nhận hai lần sính lễ của nhà anh?

Bùi Tố Phân và Nguyễn Kiến Chung cũng cảm thấy vô cùng không thích hợp, “Chị thông gia, tôi nói ý kiến của tôi một chút đã. Chí Khiêm là một đứa con ngoan, hiếu thảo, có trách nhiệm, bất luận là đối với Lưu Tranh hay đối với chúng tôi đều không có gì để bới móc, giao Lưu Tranh cho Chí Khiêm thực sự chúng tôi hoàn toàn yên tâm. Hôm qua Chí Khiêm cũng đã nhắc chuyện này với tôi, cho nên hôm nay chị mời, tôi và ông nhà lập tức đồng ý đến đây, chúng tôi thật lòng muốn giao phó con gái cho Chí Khiêm, nếu như chị muốn nhắc đến chuyện sính lễ gì gì đó, thì trong lòng tôi đây cũng có vướng mắc, chúng tôi không thích những thứ này, hai đứa con cử hành nghi thức đơn giản, mời bạn bè thân thiết ăn bữa cơm, coi như là phục hôn, chị xem có được không?”

Ôn Nghi chăm chú lắng nghe, cuối cùng cười nói, “Chị à, em thấy cái này sợ là không được đâu, cho dù em bằng lòng, thì con trai em nó cũng không đồng ý!”

Hai người nhàn rỗi hồi lâu cuối cùng cũng bị hỏi tới.

Nguyễn Lưu Tranh muốn phát biểu ý kiến của mình lại bị ánh mắt Ninh Chí Khiêm ngăn lại.

“Bố, mẹ.” Hai tiếng này vẫn là để gọi Bùi Tố Phân và Nguyễn Kiến Chung, “Con biết hiếu thuận đầu tiên chính là thuận, nhưng chỉ riêng chuyện này nghe con được không ạ? Không phải con không thuận theo bố mẹ, mà là chuyện kết hôn này nhất định phải tổ chức lớn, chuyện này đối với con và Lưu Tranh mà nói là vô cùng quan trọng, có ý nghĩa rất lớn. Cho nên không những phải làm mà còn phải làm long trọng hơn lần trước!”

Nói xong liền cúi đầu nhìn Nguyễn Lưu Tranh, “Em hiểu mà, tổ chức một hôn lễ chân chính thuộc về chúng ta, toàn tâm toàn ý tràn tâm tràn ý, được không em?”

Phút chốc Nguyễn Lưu Tranh đã hiểu được ý nghĩa mà anh nói, nhanh chóng ướt viền mắt.

Anh muốn cho, nhà chồng cũng nuông chiều, cô có thể hưởng thụ phần cưng chiều này thật tốt, không cần lo lắng nhiều.

“Không nói gì thì coi như đồng ý rồi nhé?” Anh cười cười, xoa xoa tóc cô.

“Chị à.” Ôn Nghi cười nói, “Chị xem xem, thanh niên chúng nó thích lãng mạn, chị hà tất phải tiêu diệt hứng thú của bọn chúng chứ?”

Bùi Tố Phân nhìn thấy cảnh này, cũng cảm thấy nếu như tiếp tục kiên trì thì quả thực mất hứng, có điều vẫn kiên trì với nguyên tắc của mình, “Hôn lễ muốn làm lớn tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng sính lễ nhất định không thể nhận, bằng không tôi phản đối hôn sự này!”

Đây coi như là đã ném ra lời nói nặng nhất rồi, Ôn Nghi liếc nhìn con trai, Ninh Chí Khiêm khẽ gật đầu.

Ôn Nghi liền cười nói, “Được được được, vậy nghe theo chị vậy, chỉ là trong lòng em có hổ thẹn, sau này xin anh chị đừng chê cười nhà em không có lễ nghĩa.”

“Thông gia, lễ nghĩa nhà chị đã đủ chu toàn rồi!” Bùi Tố Phân vội nói, “Tranh nhi có thể gặp được gia đình như anh chị, có mẹ chồng tốt như vậy, cũng là phúc kiếp trước nó tích được.”

Ôn Nghi cười, “Là duyên phận đó ạ, đứa trẻ Lưu Tranh này em nhìn thấy lần đầu tiên đã thích rồi, hiểu chuyện ngoan ngoãn lại thông minh, đối xử với em cũng vô cùng thân mật, ở chung với em người khác còn cho rằng là con gái em đó!”

Bầu không khí nhất thời lại trở nên vui vẻ, Ôn Nghi và Bùi Tố Phân tiếp tục thương lượng đến thủ tục kết hôn.

Sau nhiều lần chọn lựa, Bùi Tố Phân kiên trì bốn tháng sau mới cho họ kết hôn.

“Dạ?” Phản ứng của Ninh Chí Khiêm thật lớn.

Bùi Tố Phân mẫn cảm hỏi, “Sao vậy?”

“Không…không sao ạ…” Ninh Chí Khiêm lắp bắp, “Mẹ, bốn tháng có…có phải quá lâu không ạ?”

Bùi Tố Phân lấy điện thoại cho anh xem lịch Hoàng đạo trên đó, “Không lâu! Đừng trách mẹ tin cái này, lần đầu hai đứa kết hôn không chọn ngày cẩn thận, kết hôn vội vội vàng vàng, bao nhiêu trắc trở, lần này phải nghiêm túc chọn ngày tốt, không thể tùy tiện nữa! Một khi đã chọn đúng thì đầu bạc đến già!”

“…” Nói như vậy thì dường như không có lý do phản đối nữa, nhưng Ninh Chí Khiêm vẫn không cam tâm, ra sức nháy mắt với Ôn Nghi.

Ôn Nghi nhìn thấy nhưng lại nói, “Bốn tháng cũng tốt, dù sao cũng muốn làm long trọng hơn lần trước, chuẩn bị cũng cần thời gian, không phải con còn muốn ra nước ngoài tổ chức hôn lễ sao? Vậy còn phải sắp xếp thời gian, hơn nữa làm lễ phục của Lưu Tranh cũng phải mất hai ba tháng mới xong? Từ đồ trang sức đến váy cưới, lễ phục, giầy dép, còn có lễ phục của phù dâu, bốn tháng còn vội đó.”

“Mẹ…” Lão đại Ninh Chí Khiêm không đồng ý, không phải đã bàn bạc kỹ rồi sao? Càng sớm càng tốt!

“Chí Khiêm!” Bùi Tố Phân lại nói, “Cái này con phải nghe mẹ! Mẹ cố ý nhờ người xem cho rồi, ngày đại cát đại lợi, đảm bảo mọi chuyện của hai đứa sẽ thuận lợi, sớm sinh quý tử!”

Nghe đến bốn chữ ‘sớm sinh quý tử’, trong lòng Nguyễn Lưu Tranh hơi hồi hộp một chút, chuyện mang thai ngoài tử cung, cô không nói với mẹ, cho nên bây giờ mẹ vẫn không biết gì…

Trao đổi chuyện hôn lễ xong, mọi người vui vẻ bắt đầu ăn uống, cuối cùng hai nhà đều vui mừng, rất hòa hợp.

Lúc trước hai nhà ăn cơm, Ninh Thủ Chính còn có thể uống chút rượu trắng, nhưng dưới áp lực của Ninh Chí Khiêm đã cấm, hơn nữa, Nguyễn Lưu Tranh phát hiện, đồ ăn ông dùng cũng đổi thành thanh đạm, cố gắng gắp rau để ăn.

Có điều vẫn mở rượu vang, kính tới kính lui, bầu không khí cũng lên cao.

Cuối cùng, mọi người đều bày tỏ đã ăn no, Ôn Nghi nâng ly lên, “Vậy chúng ta uống một ly cuối cùng, cùng nhau chúc phúc cho đôi vợ chồng son nào.”

Bùi Tố Phân cười nói, “Được, chúc Chí Khiêm và Tranh nhi mãi mãi đồng lòng, sớm sinh em bé cho chúng ta bế!”

Lại nhắc đến em bé…

Nguyễn Lưu Tranh không nhịn được liếc nhìn Ninh Chí Khiêm, anh cười ôn hòa với cô, ý bảo cô đừng để trong lòng.

Sau khi cùng nhau nâng ly, bữa cơm coi như đã kết thúc, đã uống rượu nên không thể lái xe, Ninh Chí Khiêm để tài xế đưa người nhà họ Nguyễn về, mình thì xin lỗi không thể đích thân tiễn mọi người, sau đó đi cùng bố mẹ.

Nhưng mà sau khi người nhà họ Nguyễn đi rồi, Ôn Nghi lại kéo anh lên một chiếc xe khác, Ninh Thủ Chính sửng sốt một chút, xe của Ôn Nghi và Ninh Chí Khiêm đã rời đi, ông lặng lẽ nhìn theo phía xa, cuối cùng cô đơn lên xe của mình.

Sau khi đến nhà, Nguyễn Lưu Tranh đang chuẩn bị lên lầu tắm rửa, Bùi Tố Phân gọi cô lại, đồng thời kéo qua một bên.

“Tranh nhi, con nói thật với mẹ một chút, nguyên nhân con và Chí Khiêm ly hôn là vì sao?” Vẻ mặt Bùi Tố Phân rất nghiêm túc.

“Mẹ, bây giờ còn nhắc đến chuyện này làm gì nữa ạ?” Cô nhẹ giọng nói. Bây giờ cũng sắp phục hôn rồi, còn nhắc đến nguyên nhân ly hôn thì có ý nghĩa gì?

“Sao không thể nhắc đến?” Bùi Tố Phân túm lấy cô không buông, “Con nói thật xem, có phải Chí Khiêm có vấn đề không?”

“…” Lưu Tranh suýt chút nữa phì cười, sao ngay cả mẹ cũng hoài nghi chuyện này? Ninh Chí Khiêm ơi phẩm giá của anh kém bao nhiêu vậy? “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi!”

“Không phải? Vậy khi đó sao con quyết tâm muốn ly hôn? Mọi thứ Chí Khiêm đều tốt, quả thực không có lý do ly hôn! Ngoại trừ điểm này ra! Con xem các con đi, kết hôn ba năm rồi cũng không có con, trong mấy năm sau khi con đi Chí Khiêm cũng không tìm bạn gái, hơn nữa còn nhận nuôi một đứa bé! Vừa nãy lúc mẹ chúc hai đứa sớm sinh con, biểu cảm của hai đứa cũng kỳ lạ! Đây không phải là không tin được sao?” Bùi Tố Phân lại có thể nhìn rõ biểu cảm của hai người họ trên bàn cơm!

“Mẹ! Mẹ thực sự nghĩ nghiều rồi! Không có chuyện này đâu!” Nguyễn Lưu Tranh không muốn thảo luận vấn đề này nữa, “Con mệt rồi, con đi tắm trước đây ạ, mẹ yên tâm đi!”

Cô lên lầu, nói là tắm, nhưng lại ngây người ngồi trước bàn một lúc lâu, cuối cùng cầm điện thoại lên gọi cho Ninh Chí Khiêm.

“Lưu Tranh? Đến nhà rồi hả?” Bên kia truyền đến giọng nói của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status