Ông là nhân yêu, ông sợ ai?

Chương 84: Chương cuối


Bỉ Mao lái xe, tôi ngồi ghế phụ lái.

Lúc đó, mặt trời chiếu nóng bức, ve sầu kêu râm ran. Cái dằm đâm sâu trong lòng tôi suốt chục năm đột nhiên bị rút ra quá nhanh, tôi cũng không kịp nghĩ xem mình có đau không nữa. Thế nên tôi mỉm cười: “Sao anh tìm được anh ta?”

Bỉ Mao tập trung lái xe, không quay đầu: “Hôm đó anh thấy chứng minh thư của em nên tiện đường qua thành phố N xem một chút. Khi nói chuyện với bố mẹ vợ về chuyện năm đó, họ có nhắc đến anh ta. Anh đi nghe ngóng quanh trường em, có người chỉ chỗ anh ta cho anh. Anh qua đó xem, phát hiện ra” anh vẫn không quay đầu, cười xấu xa bỉ bựa, “ánh mắt của em kém thật đấy, Tô Như Thị.”

Đương nhiên tôi không chấp nhặt với anh. Nghĩ đến một loạt sự kiện gần đây, phẩm chất làm công của Tô Như Thị cũng cần được nâng cao. Không chấp nhặt với tiểu thụ chẳng phải cũng là một phẩm chất quan trọng của công còn gì.

Tôi chỉ thấy lạ ở một chỗ: “Sao báo cáo thu chi của anh không nhắc đến chi phí ở đây nhỉ?”

Vẻ mặt bình tĩnh ngàn năm của anh cuối cùng cũng xuất hiện vẻ ngại ngùng: “Uầy, anh bán hai bức tranh, cũng đủ tiền.”

Lão tử hơi bất ngờ. Anh chưa bao giờ bán tranh. Lập tức tôi trở nên vô cùng cảnh giác, hơi quá mức: “Lần sau anh phải nói thẳng với em, chi phí bình thường, ừ, cần thiết ấy.”

Anh chỉ nói: “Ừ.”

Nửa tháng sau, bọn tôi rất bận rộn.

Anh bảo muốn dẫn tôi đi Hàm Dương, thủ phủ huyền thoại của triều Tần. Trước khi đi, anh gọi điện cho bố mẹ mình. Bố mẹ anh cúp điện thoại rồi lại cố ý gọi lại, lần này gặp được bố mẹ tôi.

Bọn họ trò chuyện hết tận 50 phút đồng hồ, quả là hoành tráng. Bố mẹ tôi khoe rằng họ nuôi được một cô con gái ưu tú, bên kia họ nói gì tôi không biết, nhưng tôi đoán chắc cũng không khác mấy.

Lão tử cảm thấy nghi hoặc: “Bỉ Mao, bố mẹ anh vui không? Họ đã gặp em đâu?”

Anh nằm ngửa trên salon, gối đầu lên hai tay, ra vẻ bí hiểm: “Ánh mắt của con trai bọn họ không thể sai được,” sau đó hạ giọng cười, “lần đầu tiên anh trai anh dẫn chị dâu về nhà, mẹ anh cực kỳ phấn khích, ba ngày không ngủ ngon.”

Kết quả: hôm đó bọn tôi đến Hàm Dương, 5 người nhà Bỉ Mao có mặt đúng 12h trưa để đón tại sân bay.

GM, tôi thụ sủng nhược kinh.

Nếu nói cách nhanh nhất để thân thiết giữa người với người, đó chính là khen nhau.

Vừa ra khỏi sân bay, mẹ Bỉ Mao đã lôi kéo tay tôi, nhất định không buông ra. Bỉ Mao bình tĩnh: “Đây là bố, mẹ, anh trai, chị dâu, còn đây là Đình Đình.”

Mọi người đều cười tươi như hoa cúc. Một tay tôi nắm tay mẹ Bỉ Mao, một tay tôi nắm tay cháu anh, anh đi với bố. Một nhà hài hòa, thắm thiết yêu thương.

Bọn tôi không ở Hàm Dương lâu. Bố mẹ hai bên quyết định đám cưới sẽ diễn ra ở thành phố S, thời gian chuẩn bị là 2 tuần.

Tôi cũng gửi thiệp mời cho lão Thánh, Hoa Trư và Chân Phạm. Buổi tối, lão Thánh gọi điện, hỏi rằng có mời cả Con Vịt không. Tôi hơi do dự một chút. Anh ấy vội vàng giải thích rằng Con Vịt không phải loại người quấy rối chuyện người khác. Tôi cười khổ. Thật ra, Con Vịt là ai, tôi biết rất rõ, chỉ có điều kết cục đã định, cần gì phải làm tổn thương nhau thêm. Nhưng nghĩ lại, tôi nghĩ rằng: nói chung, kết cục hoàn hảo quá cũng không tốt. Vì thế tôi bảo lão Thánh cứ mời đi.

Tối hôm đó, mẹ tôi ngủ cùng tôi. Bỉ Mao ra ngoài thuê phòng. Bọn lão Thánh cũng không đến – anh ta vốn là người cẩn thận, chắc cũng sợ tôi và Con Vịt xấu hổ. Cơm nước xong, tôi lấy lý do “cô dâu phải ngủ đủ mới tươi tỉnh” để chuồn.

Mẹ tôi cũng không trò chuyện nhiều. Bà cực kỳ yên tâm về Mao, cứ năm lần bảy lượt dặn tôi đừng có bắt nạt người ta. Rõ ràng là mẹ tôi lo lắng thừa, tiểu thụ đáng yêu như thế, sao tôi lại bắt nạt anh chứ.

Bà về phòng ngủ, dặn tôi ngủ sớm một chút. Từ ồn ào lại quay về yên tĩnh, tôi có chút không quen.

Tôi châm thuốc, bật máy tính, online acc Lưu Ly Tiên. Lâu lắm không log in, nhưng Thiên Hạ cũng chẳng thay đổi gì. Kẻ xấu tiếp tục lừa tiền, chữ đỏ tiếp tục giết người, ai đàng hoàng thì làm nhiệm vụ, người lêu lổng đi dạo Đất Hoang.

Hoa Trư và Ôn Như Ngọc không online. Trong lúc rảnh rỗi, tôi đưa Lưu Ly Tiên đi loanh quanh, thấy Mạn Đà La ở Điểu Sào, anh ta đang nửa quỳ trước Huyền Nhai. Cô em bướm kia ngồi dựa vào anh ta, nhìn từ góc độ nào cũng thấy hài hòa. Đôi cánh đỏ và trắng tôn nhau lên, tạo cảm giác thiên trường địa cửu.

Lưu Ly Tiên nhìn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô em kia mà không bật đỏ.

Ở cái nơi trống rỗng này, có biết bao nhiêu người nam nữ khát khao hạnh phúc, mà cuối cùng, Cửu Lê Ba Thục, Trung Nguyên Giang Nam, Yến Khâu U Châu, có lẽ cô đơn quá dài, có lẽ bản đồ quá rộng, quá nhiều người dần dần cách xa nhau.

Nhưng dù sao ai cũng có thể đi đến cùng, lại tổn thương, rồi lại hy vọng.

“Hử? Em cứ nhìn chằm chằm như thế, không sợ đau mắt à?” Đột nhiên có tiếng nói vang lên, tôi giật mình, quay lại đã thấy Bỉ Mao đứng ngay trước mặt.

Lão tử ngất: “Anh…”

“Sao?” anh cười đắc ý, “Anh lén quay về.”

“Để làm gì?”

“Anh mới không để vợ anh ngồi ngây ngô một đêm, suy nghĩ lung tung,” anh nói như thật, lão tử cười, “mắt nào của anh thấy em suy nghĩ lung tung?”

Anh vòng tay ôm tôi: “Hai mắt đều thấy.”

Bọn tôi quấn chăn nằm trên giường. Tôi tựa vào ngực anh, không ngủ được, lật qua lật lại. Anh bấm lão tử: “Lại khiêu khích là anh không khách khí đâu.”

Kết quả, đêm hôm đó, bọn tôi không ngủ, cùng nhau ngồi ngoài ban công ngắm ánh trăng.

Được rồi, thật ra ở thành phố S này, trăng sao đã bị đèn đóm che khuất hết. Cái mà chúng tôi thấy, chỉ là màn đêm dài rã rời mà thôi.

“Như Thị?”

“Ừ?”

Anh lại ôm tôi, khẽ khàng nói: “Anh chỉ muốn nói cho em biết, chúng ta sẽ ở bên nhau, làm bạn với nhau thật lâu dài.”

Tôi tựa vào lòng anh, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim đập. Tôi tự nguyện tin lời anh nói. Tôi nghĩ bạn sẽ giống tôi, từng trải qua mối quan hệ bất đắc dĩ. Đã từng bỏ qua, từng bị phụ, lúc bị thương luôn cảm thấy sẽ không bao giờ yêu lần nữa. Thế nhưng đến khi bạn gặp được đúng người đúng lúc, những chuyện cũ sẽ chỉ là thoáng qua mà thôi.

Tôi không biết đời này có số mệnh hay không, nhưng tôi nghĩ, nói chung thì mỗi người đều cần dũng khí và hy vọng.

Mọi thứ khi ở bên nhau không chỉ là của mình. Có thể buông tay, nhưng không thể tuyệt vọng. Chúng tôi phải mãi mãi giữ gìn tình yêu và nhiệt tình, không chỉ vì người đó.

Bởi vì… anh sẽ làm bạn với tôi thật lâu.

Khi tỉnh lại, tôi không biết mình ngủ lúc nào, đương nhiên càng không biết anh đi từ bao giờ.

Mẹ tôi gọi tôi dậy.

Tôi thấy áo cưới trắng, đang định trang điểm, Bỉ Mao đã đưa người thân đến.

Tiểu Đường giữ cửa, đòi có lì xì 91,999 tệ mới mở cửa cho qua. Cuối cùng chú Dương vung tay, tìm mấy cậu con trai trong đội đón dâu bảo dỡ cửa.

Tiểu Đường thấy họ có vẻ manh động thật, vội vàng kêu ầm lên, còn hạ tiền lì xì xuống còn 999 tệ.

Cừ thật, giảm giá nhanh chóng ghê.

Lúc họ đi vào, tôi thấy nụ cười của Bỉ Mao. Anh từ từ bước đến, không hề đỏ mặt: “Đi, phu quân ôm nàng ra ngoài.”

Sau đó anh mặc kệ mọi người cười ầm lên, ôm lão tử lên xe.

Đám cưới lớn hơn tôi nghĩ rất nhiều, khách mời rất đông. May mà có nhiều người phụ giúp nên cũng không quá bối rối.

Bố mẹ hai bên đều có mặt chào hỏi khách khứa. Thật ra có nhiều người họ không quen, nhưng họ vẫn tươi cười chào đón. Tôi cảm giác mình rất ngu, đi tính toán với bố mẹ của chính mình.

Bất ngờ hơn, ông chủ cũng đến, đưa cả phu nhân đi cùng. Bọn tôi gọi bà là chị Dư. Lần này bà ấy thấy tôi thì rất nhiệt tình, nắm tay tôi, liên tục khen Bỉ Mao trẻ tuổi đẹp trai. Tôi cười nhạt. Ông chủ đưa Bỉ Mao đi giới thiệu bạn bè, đột nhiên chị Dư ngừng cười: “Tiểu Tô, em còn trách chị không?”

Tôi giật mình, ngẩn người. Tôi nghĩ bây giờ đúng là lúc thể hiện sự trong sạch của mình: “Chị Dư, dù chị có tin hay không, em và chồng chị hoàn toàn trong sạch.”

Bà ấy chỉ nắm tay tôi, đột nhiên vẻ mặt lộ rõ sự uể oải: “Chị biết. Thật ra chị vẫn biết. Nhưng mà tiểu Tô ạ, đây là nỗi khổ của đàn bà, chỉ sợ tuổi già, có trang điểm cũng không che được nét già nua. Chị phải đề phòng tai họa.”

Tôi cảm thấy khiếp sợ. Bà ta cười: “Tiểu Tô, tha thứ cho chị nhé.”

Tôi cầm tay bà ta. Tôi nghĩ bọn tôi sẽ không bao giờ còn có thể thân thiết như trước nữa, tôi cũng không phải thánh mẫu, không thể vì mấy câu nói này mà bỏ qua được hết mọi chuyện cũ. Nhưng tôi chấp nhận thể hiện cái biểu hiện giả dối này, bởi rõ ràng bà nói lời thật lòng này cũng để đổi lấy sự bình an trong lòng.

Tôi nhìn ông chủ. Tôi có nghĩa vụ làm như vậy.

Sau đó mấy người lão Thánh đến. Tôi không ngờ Hoa Trư đi cùng Ôn Như Ngọc. Ôn Như Ngọc đúng là một người thật thà, khiến người ta cảm thấy có thể tin tưởng.

Bọn tôi bắt tay. Ánh mắt cậu nhìn tôi cực kỳ kính nể, cậu lên tiếng: “Sư phụ.”

Tôi không nói gì.

Con Vịt đi cùng lão Thánh. Mẹ tôi nhiệt tình bắt tay với anh, mời anh ngồi. Anh cười, máy móc bắt tay lại.

Lão Thánh nhìn tôi một cách khó khăn: “Lưu Ly Tiên, anh biết bây giờ không nên nói những lời này với em, thế nhưng…” tôi không để anh nói tiếp. Tôi lấy hai ly rượu từ khay bồi bàn mang qua. Tay Con Vịt hơi nắm lại, có vẻ hơi căng thẳng.

Tôi đưa anh một ly. Nhìn gần mới phát hiện ra anh gầy đi rất nhiều. Đột nhiên, tôi cảm thấy, thật ra tình yêu kia của chúng tôi, khắc sâu hơn chúng tôi tưởng.

Thế nhưng, muộn rồi, tất cả đã quá muộn.

Tôi nhẹ nhàng chạm ly với anh, cúi đầu nhấp ngụm rượu. Đột nhiên anh nắm tay tôi, trở nên mù quáng: “Anh ta nói anh ta đã kết hôn với em, anh ta nói hai người kết hôn rồi!”

Tôi cứ cho rằng Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên sẽ mãi mãi nho nhã tri thức. Tôi cứ cho rằng khi đó, chúng tôi nói là yêu, chẳng qua là tạm chấp nhận như vậy. Khi tôi rời đi, tôi tôi phát hiện ra tôi yêu anh ấy. Mà bây giờ, lúc anh ấy nắm tay tôi, tôi biết thật ra anh ấy cũng yêu tôi.

Cũng tựa như tình yêu của Trác Nhĩ Bất Quần với Hoa Trư. Ít ra, nó cũng từng tồn tại.

Thế là đủ rồi.

Tôi đã từng nói, anh ấy giống như thuốc phiện, nhưng tôi sai rồi.

… anh ấy không phải thuốc phiện, anh ấy là hình phạt ông trời dành cho tôi.

Tôi khẽ rút tay ra. Lão Thánh vội vàng nghiêng người che tầm mắt mọi người.

“Con Vịt, cậu làm gì đấy, bỏ tay ra!” lão Thánh khẽ quát, cố kéo tay Con Vịt ra. Ngón tay con vịt vừa dài vừa đẹp, bây giờ đang trắng bệch. Găng tay của tôi bị anh giữ nhăn nhúm lại. Tôi bình tĩnh đứng yên, nhìn lão Thánh kéo tay anh ra dần.

Anh không mở tay ra. Tôi biết, trong tay kia có chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kim cương khắc hình hoa sen. Cuối cùng, tay anh cũng buông ta. Anh nghiêng mặt nhìn tôi, tôi nhìn thấy gương mặt kia giữa ánh đèn nhà hàng, lấp lánh ánh nước.

Sau đó anh xoay người, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình gọi tôi. Tôi duyên dáng bước về phía tiểu thụ của mình. Anh nắm tay tôi. Người làm chứng hôm nay là chú Dương, nhưng vì ông chủ đến nên chú Dương không chịu làm nữa, nhường cho ông chủ.

Bọn tôi đọc lời thề, sau đó MC hành hạ bọn tôi một chút.

Không biết vô tình hay cố ý mà tôi liếc nhìn Con Vịt. Quả thật anh không uống được rượu. Lão Thánh làm dấu tay từ xa, bảo mình đưa Con Vịt về trước.

Khi đó tôi đang hát bài “Truyền Kỳ” (1) trên sân khấu. Lời bài hát cũng rất hợp thời thế, nói rằng chỉ liếc mắt nhìn người trong đám đông, vậy mà không quên được dung nhan người, còn nói nguyện tin tưởng chúng ta đã từng ước hẹn kiếp trước, tình yêu kiếp này chẳng đổi thay, và nói nguyện cả đời này chờ người nhận ra, mãi ở bên người không bao giờ rời xa.

Lão Thánh coi như xách Con Vịt ra phòng khách bên ngoài.

Tình cũ như mộng, tình cũ hóa hư không.

Đêm động phòng hoa chúc, ắt hẳn bạn đã đọc nhiều truyện về đêm này. Nhưng mà, bạn biết không, tình dục từ tình yêu là thứ không thể viết ra được. Không có kích thích của tình một đêm, không có tình thú như AV/GV, đây chẳng qua là hành động nước chảy thành sông, như hoa nở mùa xuân, như quả chín mùa thu, chỉ là cảm giác trong anh có em, trong em có anh.

Từ đó về sau, tôi hiếm khi được nghe tin tức của Con Vịt. Một ngày nào đó, Hoa Trư nói anh đã kết hôn, là một cô gái xem mặt được nửa tháng. Tôi nghĩ thế cũng tốt, dù không thể giúp nhau được trong lúc hoạn nạn, cũng không cần phải giữ mãi nỗi hận trong lòng. Chúng tôi ai cũng sống tốt, có thể bỏ qua chuyện cũ.

Một ngày nọ, tôi đưa Diêu Tá Đông Phong qua Giang Nam để đánh tiểu yêu Thiên Tai. Lúc máu sắp hết, hệ thống thông báo: Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên cho bạn Nghịch Chuyển Đan Hành, bạn được hồi XXXX máu.

Tôi quay đầu nhìn, anh vẫn thế, tóc trắng, mặc bộ Kiêm Gia.

[Gần] Diêu Tá Đông Phong: cảm ơn

[Gần] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: không cần khách sáo

Anh thúc ngựa trắng đi về hướng đông. Đời người như vừa mới gặp gỡ.

Thật ra, như vậy cũng tốt.

Là bài này: https://www.youtube.com/watch?v=XK1nH3LYL7Q

~* END *~
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status