Sư huynh ta quá ổn trọng

Chương 102: Ngươi căn bản không hiểu Hải thần!



Dịch: Mặc Mặc Phi Ngữ

Biên: BsChien

***

Trở lại Tiểu Quỳnh Phong, vào trong đan phòng.

Lý Trường Thọ lại dùng tiên thức thưởng thức vài lần bộ trận thế phòng ngự lầu các do Tửu Cửu sư thúc cùng mình tạo ra.

Quả nhiên, nếu không phải mình lưu lại một “cửa sau” thì cũng vô pháp nhìn thấu bức tường ánh sáng kia…

Trải qua một lần này, hệ số an toàn của tiểu sư thúc bên trong sơn môn cũng tăng lên khá nhiều.

Mặc dù xác thực tiêu tốn bảo tài hơi bị hao quá hao….

Nhưng giá trị mạng sống còn đáng giá rất nhiều, không phải những này bảo tài có khả năng so sánh!

Tính toán lại số bằng hữu có dính dáng đến mình, bây giờ có Tửu Cửu sư thúc, Tửu Ô sư bá, Vạn Lâm Quân trưởng lão…

Tính nữa thì còn Hữu Độc sư muội.

Số lượng “bạn bè” bây giờ đã vượt qua tính toán của hắn. Sau này vẫn phải chú ý giảm bớt, miễn cho kết giao bằng hữu quá nhiều, mà bị cuốn vào một ít chuyện kỳ quái.

Sau đó, hắn kiểm tra trận pháp các nơi trên Tiểu Quỳnh phong, quan sát động tĩnh các phong trong môn phái một hồi. Tiếp tục, hắn cảm thụ đạo vận sư muội lộ ra lúc tu hành trong chốc lát, vụng trộm liếc nhìn sư phụ đang cố gắng tu hành bên trong nhà cỏ…

Xác định hết thảy như thường, lúc này Lý Trường Thọ mới mở ra mê trận vây khốn bên ngoài đan phòng. Hắn lưu lại một tia tâm thần trông coi bản thể, hơn phân nửa tâm thần buông xuống trên người đạo nhân giấy.

Hiện nay, việc cấp bách chính là nhân quả Hải thần ở Nam Hải, tuyệt đối không thể bỏ mặc để cho Hải Thần giáo tự phát, dã man khuếch trương.

Trong khe hở nham mạch dưới mặt đất, Giấy đạo nhân chậm rãi mở hai mắt ra.

Lý Trường Thọ kiểm tra Trắc Cảm thạch trên thân thể người giấy, cùng với trận pháp đơn giản bố trí xung quanh.

Rất tốt, không bị người khác phát hiện…

Củng cố khí tức Giấy đạo nhân, Lý Trường Thọ thi triển độn thuật dưới mặt đất, từ độ sâu ngàn trượng, tiến lên đến độ sâu trăm trượng.

Dưới mặt đất chiều sâu trăm trượng, hắn cũng đã cẩn thận suy nghĩ qua.

Chiều sâu này, tốc độ thổ độn tương đối nhanh, sẽ không lưu lại khí tức nhiễu loạn trên mặt đất, cũng không độn đụng vào một ít bảo tài khoáng mạch cứng rắn…

Mặc dù nếu thật sự có đụng vào, cũng có khả năng phát tài một phen…

Lý Trường Thọ lúc này, ngay tại giao giới khu vực Đông Thắng Thần Châu cùng Nam Thiệm Bộ Châu, đi ngang qua địa bàn Yêu tộc một chút, cấp tốc tiếp cận thế tục Nam Châu.

Vì tăng hệ số an toàn, lần này Lý Trường Thọ chọn vẫn là con đường trước đây từng đi qua…

Tiên thức đảo qua, sơn sơn thủy thủy vội vàng vùn vụt trôi về sau.

Tâm niệm vừa động, lại gặp cảnh sắc như đã từng quen biết.

Thí dụ như thường xuyên xuất hiện luyện khí sĩ đấu pháp, thí dụ như yêu núi tinh linh phổ thông chém giết.

Chỗ hùng quan kia chiến sự cuối cùng cũng ngừng, tường thành đều bị nhuộm thành đỏ sậm.

Mà đôi thúc tẩu chạy về phía tình yêu và tự do xưa kia, Lý Trường Thọ cũng trùng hợp tìm được tung tích bọn họ tại một sơn lâm gần đó.

Chỉ là, thúc thúc vẫn còn, tẩu tẩu đã đi đâu mất, xuất hiện thêm một thiếu niên ở gần đây đốn củi nhóm lửa…

Đây đại khái chính là thế tục hồng trần đi.

Thổ độn hai ngày, Lý Trường Thọ ở dưới mặt đất thành lớn nào đó nơi thế tục. Hắn tìm một góc ẩn nấp, đổi một tên đạo nhân giấy khác rồi lên đường.

Tiên lực giấy đạo nhân không cách nào tự động khôi phục, bởi vì đi đường mà không công lãng phí hết chiến lực một đầu đạo nhân giấy, tự nhiên là không có lời.

Như vậy cứ đi không ngừng, Lý Trường Thọ lại dùng bảy tám ngày công phu mới chậm rãi tiếp cận của mình…

Cái gì của mình với không của mình chứ!

…Sự tình Hải Thần giáo Nam Hải vốn dĩ không có quan hệ gì cùng hắn!

Nếu như có thể đem những hương hỏa công đức này trả hàng, đổi lấy Nam Hải thần giáo tiêu vong, Lý Trường Thọ tất nhiên giơ hai tay tán thành.

Nam Hải thần giáo lúc này quy mô cũng không phải là lớn, chủ yếu phân bố ở thôn trại thành trấn bên cạnh Nam Hải, phần lớn ngư dân đều cung phụng Hải thần…

Lý Trường Thọ trước hết lựa chọn điểm dừng chân là thế lực bên cạnh Nam Hải thần giáo, là một thị trấn phổ thông tọa lạc trên bình nguyên. Nơi này có chừng năm sáu ngàn hộ gia đình, có không ít tiểu thương đặt chân nghỉ ngơi, cũng coi như tương đối phồn hoa…

Trên đường lớn xuyên qua thị trấn, có thể nhìn thấy một ít “Tẩu thú” ôn hòa, hình thể gần giống với trâu ngựa, lôi kéo một ít xe cộ, chở người đưa hàng.

Một tòa miếu của Hải Thần giáo liền xây dựng ở phía nam tiểu trấn, sát bên đại lộ.

Nơi đó hương hỏa cường thịnh, người đi ra ngoài hay trở về nhà, phần lớn đều tới nơi đây thắp nén hương, khẩn cầu một đường an bình.

Tìm một góc tối không người, sau mấy canh giờ bí mật quan sát, Lý Trường Thọ cuối cùng cũng quyết định chui ra từ mặt đất trong rừng rậm…

Lúc này hình tượng đạo nhân giấy là một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, mặt mũi hiền lành. Lão đạo một thân trường bào màu xám trắng sạch sẽ, đầu búi cao, bưng phất trần, đi đường đều như tung bay trên mặt đất, giống hệt một vị thế ngoại cao nhân tràn đầy tiên khí…

Lý Trường Thọ trước tiên ở trong trấn đi dạo, không ít phàm nhân quăng ánh mắt tới hắn.

Nơi đây là khu vực biên giới Nhân tộc thế tục, dân phong tương đối thuần phác, hình ảnh đại gia luyện khí sĩ này cũng không nhìn thấy nhiều, đáy mắt mọi người đều mang theo vài phần hiếu kì.

Trừ hiếu kì, dân chúng trong trấn cũng hiển lộ ra sự nhiệt tình của mình.

Đi ngang qua cửa hàng bánh bao, có tiểu thương đưa tới bánh bao nóng hôi hổi;

Đi qua quán trà trước, lại có tiểu tử chạy tới, bưng một chén trà nóng cười chào hỏi;

Ngẫu nhiên đi ngang qua một tòa lầu gỗ nho nhỏ lịch sự tao nhã, phía trên một cánh cửa sổ bị đẩy ra và cẩn thận chống đỡ bằng một thanh gỗ ngắn, sau cửa sổ tiểu nương tử che miệng cười khẽ…

Lý Trường Thọ hoàn toàn không thấy, dạo bước mà qua, dần dần tới gần miếu thờ Hải thần Nam Hải.

Miếu tu cũng không mấy khí phái.

Kỳ thật chính là một nhà có sân hình vuông, ở trong viện có dựng lên một bức tượng đá cao cao.

Vào cửa viện, Lý Trường Thọ ngửa đầu nhìn bức tượng thần. Khuôn mặt, thân hình bức tượng so với bộ dáng bản thể của hắn vô cùng giống.

Trong lòng Lý Trường Thọ thở dài một hơi.

Cũng do bản lĩnh chính mình chưa tới đâu, còn không có tu thành thần thông làm cho người ta không nhớ được hình dáng tướng mạo.

Lúc ấy bị thiên kiếp thiên phạt thay nhau đánh xuống, bản thân bị trọng thương lại lâm vào bên trong cảm ngộ phi thăng, Lý Trường Thọ xác thực không cách nào lo lắng những chi tiết này…

Lúc này đây chỉ có thể suy nghĩ tìm kiếm cách bổ cứu.

"Nha? Ngài từ đâu tới đây?"

Góc viện đột nhiên truyền đến một tiếng chào hỏi, một tên “Luyện khí sĩ” mặc bộ đạo bào rách rưới vô cùng bẩn, cái thân hình vừa gầy vừa lùn, chầm chậm chạy tới.

Tu vi của người này tựa hồ chỉ tới Luyện Khí cảnh cấp ba, chỉ có thể miễn cưỡng thi triển một ít thuật pháp uy lực nhỏ bé.

Hắn bày quầy hàng cầu quẻ, giải quẻ tại góc sân, thuận đường bán thêm một ít hương dài giá tiền khác nhau, ở chỗ này kiếm miếng cơm ăn.

Nhưng, Lý Trường Thọ hoàn toàn không dám khinh thường.

Người này có khả năng chính là nhãn tuyến Tây Phương giáo xếp vào, có thể là cao thủ có chút lợi hại, mình cũng không cách nào nhìn thấu …

Có điều tình huống này xác suất cũng không phải là lớn.

Tóm lại, đi vào phạm vi ảnh hưởng của Hải Thần giáo, Lý Trường Thọ sẽ thời khắc nhắc nhở chính mình, nhất định phải cẩn thận mọi chuyện.

Lão quẻ sư bước nhanh mà đến, cách còn có ba trượng, Lý Trường Thọ đã làm động tác vái chào…

"Vị đạo hữu này, bần đạo hữu lễ."

"Cái này?"

Lão quẻ sư đầu tiên là run lên, cặp mắt không lớn kia dạo qua một vòng, lập tức ra dáng làm động tác vái chào hoàn lễ, cười nói:

"Đạo hữu đa lễ, đạo hữu đa lễ.

Đạo hữu ngài này là từ đâu đến, đến tòa miếu nhỏ của chúng ta có gì muốn làm?"

Lý Trường Thọ trả lời:

"Bần đạo đi xa đến tận đây, thấy nơi đây hương hỏa cường thịnh. Nhưng tôn thần trong miếu này, bần đạo lại chưa từng nghe qua, trong lòng có chút buồn bực, liền tới xem thử."

Lão quẻ sư này nhíu nhíu mày, "Ngài chẳng lẽ chưa từng nghe qua Hải thần đại nhân?"

Lý Trường Thọ lắc đầu, cười nói: "Bần đạo chỉ mới tới nơi đây thôi, Hải thần là ai bần đạo chưa từng biết đến..."

"Lão nhân gia! Chớ có nói loại lời này trước mặt Hải thần chúng ta!"

Lão quẻ sư khẽ quát một tiếng, xụ mặt lớn tiếng nói: "Hải thần của chúng ta chi danh, thiên hạ đều biết!

Lão nhân gia, tượng thần Hải thần ngay trước mặt, mong rằng ngài nói cẩn thận làm cẩn thận.

Trước đây thời gian ít lâu, có phú hộ trên trấn kia, cũng bởi vì mạo phạm Hải thần, ở đây nói sai một câu. Kết quả ngày hôm sau, ở ngay nhà lão uống một chén rượu liền say chết, tiểu nương tử mà hắn vừa cưới liền thành quả phụ!"

Lý Trường Thọ: …

"Ồ? Hải thần này vậy mà linh nghiệm như thế?"

"Đúng vậy, " lão quẻ sư Luyện Khí cảnh đắc ý cười vài tiếng, ngay cả khách hành hương cũng ở bên cạnh tiếp lời hét lại, nói đúng là như thế.

Sau đó, lão quẻ sư này liền theo lời nói vừa rồi, thao thao bất tuyệt nói về… sự tích của Hải thần.

Có hơn mười phàm nhân đến đây dâng hương, cũng ở bên cạnh tụ lại.

Lúc lão quẻ sư kể lại truyền thuyết Hải thần, những phàm nhân này liền góp lời nói thêm vào, mỗi người đều là có việc này nọ mình biết, kinh nghiệm bản thân “nói như đúng rồi”.

Lý Trường Thọ tính tình nhẫn nại, nghe trong miệng lão quẻ sư không ngừng kể đến “truyền thuyết”, đáy lòng không ngừng run rẩy.

Trước mắt, tại Nam Hải gần đây, lưu truyền mấy giai thoại phổ biến nhất có quan hệ đến Hải thần Nam Hải, theo thứ tự là:

« Hải thần đại chiến cá chép tinh »

« Hải thần lục hí Tiểu long nữ »

« Hải thần nói: Trong mưa gió điểm ấy đau nhức tính là gì »

« Hải thần mang đến bầy cá »

« Tin Hải thần, có đại lực »…

Mặc kệ người khác tin hay không, trong này dù là một chuyện nhỏ nhất, Lý Trường Thọ đều tuyệt nhiên không tin.

Hắn tuyệt đối cái gì cũng không làm nha!

Cái gì mà có cá chép tinh, tiểu long nữ, căn bản hắn đều chưa thấy!

Còn có cái thiếu nữ kia cùng Hải thần yêu đương, chưa kết hôn mà có con, có thể cẩn thận tra một chút tiền căn hậu quả hay không, hắn không chịu đựng nổi loại tội danh đổ vỏ ốc này nha!

Lão nhân kia nói nửa ngày, cũng có chút miệng đắng lưỡi khô, thấy Lý Trường Thọ nãy giờ không nói gì, cũng khẽ hừ một tiếng.

"Ta nói nãy giờ, ngài có nghe rõ chưa vậy?"

"Nghe là nghe được, nhưng không hiểu mấy" Lý Trường Thọ lộ ra một chút mỉm cười, lúc này này bộ dáng mặt mũi hiền lành, coi như có mấy phần tương tác.

Lý Trường Thọ thấm thía giải thích nói:

"Tụ lại hương hỏa, cũng là phương pháp tu hành. Ta xem nơi đây, tựa hồ như vẫn chưa có cái gì thần tích. Vị đạo hữu này, sự tình như lời ngươi nói, phải chăng cũng có chút nói ngoa?"

Lão quẻ sư lập tức vừa trừng mắt, vừa cao giọng hô:

"Nói ngoa?

Hắc! Ta nói, lão nhân gia ngài là từ chỗ nào đến? Tới nơi đây làm gì?

Chúng ta nơi này chính là Hải Thần giáo, chúng ta là nhóm thần sứ Hải Thần giáo, từng người đều có lực lớn vô cùng!"

Trong lòng Lý Trường Thọ suy nghĩ nhanh quay ngược trở lại, lại nói:

"Lực lớn vô cùng, tu hành một chút là có thể làm được, không thể không nói các ngươi đã bị người lợi dụng.

Như Hải thần Nam Hải thật linh nghiệm như thế, bần đạo đứng ngay tại đây, hắn hiển linh xem thử."

Phàm nhân xung quanh lập tức làm tư thế muốn đánh người, lão quẻ sư cũng là mặt mũi tràn đầy đau đớn vô cùng.

"Ngươi, ngươi... Ngươi căn bản không hiểu được Hải thần của chúng ta!

Thôi, ngươi đi mau, đi nhanh đi!

Hiện tại Hải thần đối với ngươi coi như khoan hồng độ lượng, không thể nói được sau này liền muốn trừng trị ngươi!"

Lý Trường Thọ còn muốn lên tiếng, lão nhân kia đã hướng về phía trước đuổi người, trong miệng cũng mang theo vài phần hoảng loạn.

Hai người vừa lui vừa đuổi, phàm nhân chung quanh cũng đuổi hắn ra phía trước.

Lý Trường Thọ thừa dịp lộn xộn lưu lại một chút tơ nhện ở góc cửa viện, lúc này mới bị lão đạo cùng nhóm khách hành hương đánh đuổi ra bên ngoài…

Đứng trước cửa viện, trong lòng Lý Trường Thọ có chút dở khóc dở cười.

Bị tín đồ của mình đánh đuổi ra khỏi miếu thờ cung phụng tượng thần của mình, đây cũng xem như chuyện lạ.

Lý Trường Thọ cố ý thở dài, lão thần tiên do đạo nhân giấy hóa thành tiện tay quăng phất trần mấy lần, liền đi dọc theo đại lộ về hướng phía nam…

Vốn dĩ, hắn lưu lại tơ nhện Trùng Đồng Tam Đầu, kỳ thật cũng chỉ là tìm hiểu kĩ càng hơn về Hải Thần giáo.

Muốn không đánh mà thắng, phá đổ được Hải Thần giáo, hắn nhất định phải hiểu rõ, vì sao lại có nhiều người thờ phụng hắn như vậy. Hải thần này chưa hề hiển linh qua, tìm được mấy điểm mấu chốt kia mới dần dần lật đổ.

Nhưng chỗ tơ nhện Lý Trường Thọ đặt ở đó, vào lúc trời tối người yên lại mang đến cho hắn thu hoạch nho nhỏ ngoài ý muốn…

Lúc nửa đêm, lão quẻ sư kia từ trong sương phòng chạy tới, lấy ra một lá bùa. Lão đốt lá bùa lên rồi lẳng lặng chờ đợi ở trong viện.

Không bao lâu, dưới ánh trăng, một con quạ rơi vào trong nội viện. Nó xem xét bốn phía một hồi rồi hóa thành một bóng người.

Lão quẻ sư kia vẫn luôn cúi đầu, cũng không dám nhìn nhiều, run giọng kể lại chuyện ban ngày gặp được lão thần tiên nọ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status