Vợ đồng chí, cố lên!

Chương 28: Luôn ăn không dừng lại! !



Giang Tiềm đã sớm đặt trước khách sạn, lúc anh mới nhập ngũ mẹ anh đến thăm anh cũng từng ở đây, vào ở ghi danh cũng không cần giấy hôn thú, lúc đặt phòng xong anh đã vào đặt không ít đồ, hoàn cảnh coi như sạch sẽ, thiết bị nhiều năm rồi nhưng vẫn còn chưa hư.

Giang Tiềm kéo Triệu Nhiễm Nhiễm vào phòng, cả thời gian cởi áo khoác cũng không cho cô, trực tiếp đè ở trên tường dây dưa hôn.

Hôn sâu, bàn tay cũng không nhàn rỗi, thoáng chốc đã lột sạch đồ cô vươn tay vào, vuốt ve vuốt ve với tình yêu say đắm vô tận, đầu lưỡi lưu luyến ở trên môi, nỉ non lẩm bẩm hỏi, "Có nhớ anh không? Nhiễm Nhiễm, vợ, anh nhớ em muốn chết."

Triệu Nhiễm Nhiễm có chút không chịu nổi sự kích cuồng của anh, lại bị nhiệt độ lửa nóng trên người anh làm bỏng, dùng sức gật đầu mấy cái, "Nhớ chứ, nhớ đến khó chịu, nên muốn gặp anh một lần."

"Một lần không được." Giang Tiềm nhanh chóng cởi cả quần áo của mình, liền lôi ôm vợ lên giường, dùng hơi sức rất mạnh để hôn, vội vàng lột sạch sẽ cả hai người đến mức luống cuống.

Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn còn hơi sợ, phương diện này anh thật sự quá ác, sắp khiến cô có bóng ma trong lòng rồi, cũng không biết rút trúng sợi gân nào, còn chủ động đưa tới để cho anh ăn hiếp.

"Giang Tiềm anh nhẹ một chút được không? Đau."

Giang Tiềm rất bận rộn, không có thời gian trả lời cô, huống chi dù đồng ý cũng không làm được, ngồi thẳng lên, bàn tay nắm hai cái chân mảnh khảnh vòng qua ngang hông mình, còn làm bộ hỏi, "Vợ, anh tiến vào có được hay không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm đỏ bừng cả khuôn mặt, ngực kịch liệt phập phồng, "Em có thể nói không được sao?"

"Dĩ nhiên không thể." Giang Tiềm trả lời không hề nghĩ ngợi, lấy được ánh mắt xem thường của Triệu Nhiễm Nhiễm. Vậy còn nói lời vô dụng làm gì, làm điều thừa.

Anh cúi người xuống hôn từ cái trán của cô đến rốn, tách cặp chân ra còn hào hứng bừng bừng muốn hôn xuống, nhìn chằm chằm nơi đó đến mắt lóe ánh đỏ, Triệu Nhiễm Nhiễm sợ hãi níu lấy tóc của anh nói, "Sao anh hư hỏng như vậy chứ?"

"Vợ để cho anh hôn một cái thôi!"

"Tuyệt đối không được."

Giang Tiềm không để ý, không da không mặt ngậm vành tai của cô, sợ cô nữa đổi ý, lập tức nhấn vào không hề ngưng lại, động tác bất chợt khiến cô hít vào khí lạnh, trên da nổi lên một tầng da gà, vẫn rất đau.

"Vợ, để cho anh thoải mái trước được không? Lát nữa sẽ phục vụ em."

"Em lạnh, đắp chăn."

Giang Tiềm cúi người xuống bao lại Triệu Nhiễm Nhiễm, phía dưới không hề buông lỏng, đầu lưỡi thẳng liếm trong lỗ tai cô, "Anh làm chăn cho em sẽ không lạnh."

Triệu Nhiễm Nhiễm nhắm mắt lại cắn chặt hàm răng, cả người bị lắc tới lắc lui. Anh đối xử với luôn dịu dàng, nhưng ở phương diện này lại không biết thương hương tiếc ngọc, chuyện thật ngọt ngào lại làm giống như đánh giặc.

Giang Tiềm thoải mái liền không để ý số lần, cho tới ngày gần tối mới thở dốc phì phò dừng lại, trên đầu giống như bị nước rửa, còn nhỏ xuống, làm cho mặt của Triệu Nhiễm Nhiễm dính đầy mồ hôi của anh.

"Vợ, thoải mái không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm tức giận trừng anh, "Đoán thử xem nào?"

Lão nhị không nghe lời của Giang Tiềm lại giật giật.

Giang Tiềm chính là người thô lỗ, tính tình thô, lão nhị cũng thô, Triệu Nhiễm Nhiễm có thể tiếp nhận tính tình thô lỗ của anh, nhưng không chào đón lão nhị thô lỗ của anh, lập tức liền vừa cắn vừa bấu thoái thác anh, nhưng chút sức lực này đối với Giang Tiềm mà nói vẫn chỉ như gãi ngứa đã ghiền.

"Giang Tiềm, anh xong chưa, anh còn tiếp em sẽ đi đó!"

Đi là không cho phép, phải thương tiếc vợ thôi. Giang Tiềm thuận thế đè ở trên người Triệu Nhiễm Nhiễm, miệng không thành thật mút môi cô.

Thời gian có vợ thật tốt, nếu ngày ngày có thể như vậy thì tốt.

. . . . . . . . . . . .

Giang Tiềm hưng phấn ngủ không yên, nhìn dung nhan ngủ của Triệu Nhiễm Nhiễm không biết yêu thế nào mới tốt, một cái tay từ đầu chí cuối đều đặt ở trước ngực cô vuốt vuốt, một cái tay khác cũng không nhàn rỗi, một lát sờ sờ mặt của cô, một lát xoa xoa mái tóc dài của cô. Tiến tới cần cổ của cô tham lam ngửi hương vị đặc biệt của cô, mùi dưa leo nhàn nhạt thơm ngát, lần đầu tiên tới gần nơi này anh liền phát hiện rồi, khi đó thật muốn cắn một cái, xem trong mạch máu của cô có nước dưa leo hay không, sao lại dễ ngửi như vậy.

Sau khi tỉnh lại Triệu Nhiễm Nhiễm liền nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Giang Tiềm, có một lát, hai người cứ như vậy nhìn nhau, hô hấp đều lượn lờ ở trong mũi, trong lòng có ngàn lời vạn câu, nhưng lúc này cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn rúc vào với nhau. Giấc ngủ này cô ngủ rất ngon, được anh ôm vào lồng ngực thật dầy, cả người ấm ấm áp áp.

Giang Tiềm thấy cô ngây ngô nhìn mình chằm chằm liền cười, đôi môi lại không tự chủ dính sát, giọng điệu mềm nhũn nói chuyện, "Đã tỉnh rồi hả?"

"Ừ, mấy giờ rồi." Triệu Nhiễm Nhiễm lật người đi, phía dưới lập tức có một luồng khí nóng xông ra thân thể, lúc ấy cô liền kinh hoảng. Chậc, quên bao cao su, có thể trúng thầu hay không?

"Chín giờ tối rồi, đói không?" Giang Tiềm nhổm dậy, nhưng đôi môi thủy chung không có chuyển địa phương, vẫn lưu luyến ở trên cánh môi màu hồng nhạt.

"Em không đói bụng, Tiềm Tiềm, em sợ, em sợ. . . . Nếu mang thai, thì làm sao?"

Giang Tiềm không hề sợ hãi, tự nhiên nói tiếp, "Mang tha thì cứ sinh, con của em mà!"

"Nhưng mẹ em. . . . , hay là anh đi mua thuốc tránh thai cho em đi, anh chờ em gọi điện thoại cho Trương Lam hỏi xem là hiệu nào."

Giang Tiềm mất hứng, dùng chuyện này làm lý do thật tốt nha, vừa đúng có thể kết hôn.

"Nhiễm Nhiễm, hai ta kết hôn sớm không được sao? Dù sao đã ở cùng nhau, sớm muộn gì mẹ em cũng biết, anh yêu em, anh muốn quang minh chính đại ở chung với em, muốn bế thì bế, muốn hôn liền hôn, muốn ngủ cũng không có ai phản đối, Nhiễm Nhiễm, anh. . . . Anh thật sự cái gì em... em hãy kết hôn với anh đi, anh sẽ không để em mất mặt."

"Em không phải ý này, em. . . ."

"Vậy là em muốn đùa với anh anh... anh nói cho em biết, không có cửa đâu, em đã anh ăn hết rồi, anh chính là người của em, em phải phụ trách."

Triệu Nhiễm Nhiễm ‘ phì ’ một tiếng, dở khóc dở cười, "Rốt cuộc ai ăn hết ai vậy?"

"Anh ăn em... em là người của anh." Giang Tiềm lợi dụng sơ hở, nghiêng người lại đè Triệu Nhiễm Nhiễm đè lại, ngậm lấy nụ hồng trước ngực cô, vừa liếm vừa mút, giống như là có thể hút ra chất lỏng gì.

Động tác của anh cực kỳ nghiêm túc giống đứa bé, trái tim Triệu Nhiễm Nhiễm đột nhiên cuồng loạn, ôm đầu của anh kéo lên, chủ động dâng lên môi của mình.

Hai người lại dính một lúc lâu, Giang Tiềm đột nhiên nhớ ra cái gì, động tác lưu loát lật người xuống giường, từ một cái giường khác lấy tới một cái túi lớn, mở ra trước mặt giống như hiến vật quý Triệu Nhiễm Nhiễm, đổ ra một đống quà vặt bên trong.

"Đều là đặc sản, bên này em nhất định thích ăn." Nói xong xé ra một bịch nấm kim châm cay đút vào trong miệng cô, "Em không phải thích ăn cay sao, mau ăn."

Trên dưới cả người anh chỉ mặc một cái quần lót nhỏ, thân thể cường tráng, nụ cười thật thà, ánh mắt mong đợi được khen ngợi, người đàn ông lơ đễnh này khi đối diện vấn đề của cô đều thận trọng đến làm cho người ta cảm động, cũng làm cho người ta xấu hổ, xấu hổ vì hai tay mình trống không, Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy ngượng ngùng và không yên.

Giang Tiềm còn lấy ra quả táo đã mua trước đó gọt cho cô ăn, anh có kỹ thuật gọt vỏ táo rất tốt, nhìn cũng hưởng thụ, dao gọt trái cây ‘ lả tả ’ bay múa trong tay, nắm quả táo gọt từng vòng, vỏ trái cây thật mỏng không ngừng không gãy rơi xuống, giống một con rắn xinh đẹp.

Kỹ thuật gọt này khiến Triệu Nhiễm Nhiễm hâm mộ vô cùng, ngạc nhiên hỏi anh, "Có phải anh đặc biệt luyện gọt vỏ táo không?"

Giang Tiềm lập tức muốn trực tiếp phủ nhận, đùa à, anh cả ngày loay hoay trong đại đội đặc chủng, càng lúc càng lão luyện, nếu cả con dao cũng không chơi được thì làm sao mà vượt qua.

Nhưng, anh muốn lợi dụng tất cả cơ hội có thể làm cô cảm động, vì vậy nói, "Anh chỉ gọt cho mình em thôi, ngay cả mẹ anh cũng chưa từng ăn táo anh gọt."

Triệu Nhiễm Nhiễm đập anh một quyền lại cúi đầu rồi, vãnh tai đỏ cả, nhìn anh liền cười ngây ngô lên.

Giang Tiềm quả thật biết khẩu vị của Triệu Nhiễm Nhiễm, mua cái gì cũng là cô thích ăn. Triệu Nhiễm Nhiễm cay trong miệng ngọt trong lòng, vừa ăn vừa nghĩ tới lần sau đến cũng phải mang chút quà tặng. Bất tri bất giác liền ăn nhiều, nói gì cũng không nguyện ý xuống lầu ăn cơm, chỉ muốn ngủ.

Giang Tiềm cũng không còn biện pháp, phục vụ cô tắm xong lại ôm lên giường. Gặp nhau thời gian ngắn như vậy, đáng quý đến một phút cũng không chịu lãng phí, nửa đêm lại lật người đè cô dưới thân thể, nhu cầu sinh lý không phải quan trọng nhất, giờ phút này sự lệ thuộc của tâm hồn và sự không nỡ vượt qua tất cả.

Nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm lại không hiểu phong tình, mất nhiều sức từ trong túi lấy ra mấy cái bao nhỏ đưa cho Giang Tiềm, còn cố ý giải thích một chút, "Dùng cái này sẽ không sợ mang thai."

Lúc ấy mặt Giang Tiềm liền tối, chưa dùng, không biết.

"Trương Lam cho bốn cái, nói chỉ cho bốn lần, em quên."

Giang Tiềm âm thầm nói cô em vợ này quá chõ mõm vào rồi, "Vật này còn tài trợ nữa!"

Triệu Nhiễm Nhiễm vô tội gật đầu lần nữa, khiến Giang Tiềm cũng có chút tức giận, lập tức dùng miệng xé ra, chân tay vụng về mang vào, lập tức đi vào, đụng cô hét thảm một tiếng, "Ai nha, anh nhẹ một chút."

Giang Tiềm vừa động vừa cười xấu xa, "Vốn tính toán làm một lần sẽ bỏ qua cho em, em đã lấy ra bốn cái, anh cũng không thể lãng phí."

Triệu Nhiễm Nhiễm khóc không ra nước mắt, trong lòng muốn hỏi thăm thân thích cả nhà Trương Lam một lần, nhưng diện tích dính líu quá rộng, ngay cả mình cũng tính vào rồi, vẫn là trở về véo nó mấy cái thôi.

Mấy lần trước vừa mạnh vừa vội, lần này anh thương vợ bị đụng khó chịu, cho nên cũng hơi dịu dàng, chỉ nâng cặp chân cô đến trước mắt gặm lại gặm, nhìn lão nhị của mình lần lượt gian nan chen vào, lại chậm rãi rút ra, lại cắm vào hết. . . . Chỉ là mang thứ này không thoải mái như thịt chạm thịt, vì tìm thăng bằng, nên càng đụng càng hưng phấn mạnh mẽ.

Cô nức nức nở nở, không biết là khóc hay là cầu xin tha thứ, Giang Tiềm càng nghe càng hưng phấn, cả đêm lật tới lật lui giày vò, Triệu Nhiễm Nhiễm lần lượt co rút không ngừng khi anh không biết thỏa mãn, không kịp gào lên đã bị khoái cảm như gió mạnh mưa rền mà anh mang tới bao phủ.

Cuối cùng, cô mơ mơ màng màng nghĩ trong khi lắc lư, đây là một con gấu mù, giám định xong.

. . . . . . . . . . . .

Triệu Nhiễm Nhiễm bị đói tỉnh, cả người không có chỗ nào không đau, từ chối thật lâu mới mở hai mắt ra. Giang Tiềm nghe động tĩnh, quay đầu lại cười với cô, "Đói bụng không, mau dậy đi, dẫn em đi ăn cơm."

Triệu Nhiễm Nhiễm còn buồn ngủ, thấy một người đàn ông lõa lồ ngực đứng trước giường cười với mình, nhớ lại hết hình ảnh cấm ngày hôm qua, oanh một cái đỏ mặt, vội vàng trốn vào trong chăn, vừa động, giữa hai chân liền đau như bị lửa đốt.

Giang Tiềm hưởng thụ sự mờ ám của cô, cố ý từ từ kéo quần lên trên, còn lộ ra nửa đoạn quần lót cho cô nhìn.

Giang Tiềm chết tiệt không biết xấu hổ này, một cái quần không mặc đàng hoàng, dưới sợi tổng hợp rộng rãi, sắp có thể nhìn đến khe mông rồi. Triệu Nhiễm Nhiễm mắng Giang Tiềm vô lại trong lòng, nhưng vẫn nhịn không được nhìn lâu mấy lần, cô thích nhất vòng eo khít khao xinh đẹp kia, cực kỳ hấp dẫn, còn lộ ra. . . . vết móng tay cô cào.

"Nhìn cái gì chứ?" Giang Tiềm cách chăn ôm lấy cô, Triệu Nhiễm Nhiễm sợ vội vàng lắc đầu, "Không có, có cái gì có thể nhìn."

Giang Tiềm cười đặc biệt hèn, "Xuống tay thật ác độc."

Triệu Nhiễm Nhiễm càng chôn đầu vào chăn, ngay sau đó bị người ta vớt ra ngoài, in lại nụ hôn nóng bỏng, "Vợ, chớ ngượng ngùng nữa, đã làm bao nhiêu lần rồi, sao lại còn đỏ mặt chứ."

"Em thích, không mượn anh xen vào."

"Không xen vào cũng xen vào rồi, đứng lên đi ăn đi, anh sắp chết đói."

"Mình anh đi đi."

Giang Tiềm nhìn cô một lát, cười hì hì chui vào, bàn tay biết nghe lời chuẩn xác bao lại phần mềm mại trước ngực cô, "Không đi vừa đúng, anh giúp em, mang cái thứ này thật không thoải mái, vừa đúng anh còn chưa có đã nghiền đâu, chúng ta lại. . . ."

Trái tim nhỏ của Triệu Nhiễm Nhiễm run lên, động tác nhanh chóng, vạch chăn, lật người xuống giường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status